Cây Giống Phong Lan

Cây Giống Phong Lan Bán hoa Phong Lan Fanpage dành cho những người thích đọc truyện

14/04/2015

Con sẽ sống tốt mẹ à…nhất định thế!
Một câu chuyện cảm động về mẹ khiến bao người phải rơi nước mắt. Hãy biết quý trọng thời gian, vì nó chẳng chờ đợi ai cả, và mẹ vẫn đang chờ bạn đến, chờ bạn về bên cạnh trong từng phút từng giây của cuộc đời.
Con Gái vuốt thẳng những nếp áo, tô lên môi một chút son dưỡng, xoay một vòng tròn trước gương, Mẹ cười bảo :
- Đẹp đấy, nhưng cổ khoét sâu thế con?
Con Gái cười bảo Mẹ:
- Thời nào rồi mà còn kín cổng cao tường nữa mẹ à!
***
Mẹ không nói gì, Mẹ vào bếp chuẩn bị bữa trưa. Con Gái vào theo, mở tủ lạnh lôi ra đĩa dưa hấu mẹ vừa gọt sẵn, lấy một miếng đưa lên môi. Mẹ bảo:
“Ơ ! không sợ trôi mất son à”
Con Gái cười:
- Thỏi son người ta tặng bên Thái ý , trôi thế nào được “lão bà” ơi.
Mẹ giật mình:
- Thế à?
Con Gái hôn chụt lên má mẹ một cái:
- Con mà mẹ. À! Mà thôi con đi đây.
Con Gái càng lớn càng giống Mẹ, nhưng xinh hơn Mẹ, vì con gái biết trưng diện. Con Gái có phước, được bác xì nhiều tiền mỗi tháng, tháng nào cũng đi shopping, gà rán mỗi lần đi về mang theo một đống quần áo mĩ phẩm thời trang đủ kiểu, thỉnh thoảng chợt nhớ ra, Con Gái lại mua cho Mẹ khi thì một bộ quần áo, lúc lại vài mảnh vải để Mẹ may bộ đồ, quần áo thì Mẹ chẳng mặc mấy, vì Mẹ ít đi đâu, hơn nữa chẳng mấy khi Con Gái mua vừa người Mẹ, còn vải thì Mẹ mang ra hàng chị thợ may đầu ngõ để may cho rẻ.
Nhìn con gái dắt xe ra khỏi cửa, nước hoa thơm phức, quần áo tung tăng, Mẹ gọi theo:
- Chiều có về ăn cơm không con?
Con Gái nghĩ ngợi:
- Cũng chưa biết được mẹ ạ, có gì con gọi điện sau.
Mẹ vớt lại mấy câu:
- Thế mẹ cứ để cho mày phần cơm với thức ăn nhé!
Con Gái cau mày:
- Thôi để con gọi điện sau, chứ con ăn rồi lại cứ để phần cơm, rồi bắt con ăn lại béo ra!
Nói xong Con Gái phóng xe đi mất, Mẹ đứng nhìn theo Con Gái một lúc rồi lại trở vào nhà.
Nhà có bốn người, đứa em nhỏ, bố hay đưa đi học rồi ghé vào cơ quan ăn tiện thể ít khi ở nhà, chỉ có Mẹ và con Gái quây quần. Mẹ đã quen với những bữa cơm chỉ có Mẹ và Con Gái. Nhưng khi Con Gái đi học, Con Gái cũng vắng nhà. Con Gái thường về nhà khi tối muộn. Lúc ấy cơm canh Mẹ để dành Con Gái thường đã nguội ngắt. Mẹ thương Con Gái cả ngày cơm hàng cháo chợ , Mẹ thường hâm lại cơm canh cho nóng. Những lúc ấy Con Gái ăn cơm như hoàn thành nghĩa vụ cực nhọc, vì thường là Con Gái đã ăn ở đâu đó rồi mới về nhà.
Mẹ ở nhà một mình, lúc nào cũng mong cho chóng đến ngày chủ nhật, vì khi đó Con Gái được nghỉ, Con Gái sẽ ở nhà với Mẹ. Nhưng những ngày đó Con Gái lại thường tận dụng để mua sắm, để chơi bời với bạn, hoặc có khi Con Gái nhận lời đi ăn, đi câu cá, cắm trại với chúng bạn. Đôi khi mẹ khuyên, Con Gái cười hi hí và bỏ ngoài tai.
Con Gái thích ăn bún riêu cua , ăn cá rán, những Chủ Nhật Con Gái ở nhà, Mẹ mừng. Mẹ sẽ đi chợ từ sáng sớm, Mẹ lựa cua, chọn thịt rồi gọi Con Gái vào chỉ dạy. Con Gái chỉ muốn Mẹ bảo cho nhanh rồi lại tót vào nhà tám điện thoại với bạn, hoặc bật máy tính lên và lướt net.
Mẹ nấu nướng xong xuôi, Mẹ mặc lên người bộ đồ mới lấy từ nhà may về, Mẹ vào phòng con gái và hỏi Con Gái bộ này có đẹp không. Con Gái đang dán mắt vào màn hình máy tính, bàn tay mải mê rà chuột, trả lời bâng quơ:
- Cũng đẹp, sáng da đấy mẹ ạ.
Mặt Mẹ nhíu lại, bảo:
- Mày đi rồi , ở nhà mẹ mới hay may mặc cho vui, chứ mấy năm trước có mỗi vài bộ mặc đi mặc lại.
Con Gái xịu mặt :
- Giời ạ mẹ cứ hay ôn nghèo kể khổ!
Mẹ rất thích những giây phút êm đềm như thế này bên Con Gái. Mẹ sai Con Gái nhổ tóc sâu cho mẹ. Con Gái mới đầu chối lắm, Mẹ nói mãi mới chịu vạch tóc Mẹ ra. Đến lúc ấy Con Gái mới giật mình xa xót. Tóc Mẹ đã bạc quá nửa rồi. Nước mắt Con Gái ứa ra, Con Gái cố nuốt nước mắt, nhưng nước mắt cứ theo nhau chảy không gì ngăn nổi. Đến khi Mẹ thấy vai Mẹ ươn ướt. Mẹ mới hỏi :
- Sao mày khóc thế con?
Con Gái sợ nói ra sẽ càng khóc thêm, Mẹ lại bảo:
- Cái đồ mít ướt!
Con Gái chạy đi lấy khăn lau sạch mặt rồi vào ôm lấy Mẹ. Con Gái bảo Mẹ cho con nằm một tí nhé, rồi lát mẹ con mình ăn cơm. Mẹ thương lắm, hỏi đi học mệt lắm hả con, Con Gái không nói gì, bảo Mẹ cùng nằm xuống rồi con gái nằm đầu lên tay Mẹ. Mẹ gầy đi nhiều, Con Gái ôm lấy Mẹ dư vòng tay, Con Gái đưa bàn tay Mẹ lên môi cắn nhẹ một cái, vết cắn hiện ra mờ mờ rồi mau chóng biến mất, Con Gái lại tự an ủi mình rằng da Mẹ vẫn căng, như thế là Mẹ vẫn đang còn trẻ. Con gái nghe ngoại bảo thế!
Câu chuyện cảm động về mẹ: Con sẽ sống tốt mẹ à...nhất định thế!
Con Gái thích uống nước gừng nóng. Mẹ đã ngâm gừng từ hôm trước lấy nước cho Con Gái đi học về uống mỗi ngày. Hết nước, gừng vẫn còn đầy trong ly, Mẹ tiếc, đem ngào với đường làm thành mứt. Lúc Mẹ đổ mứt ra rổ cho bớt nóng, con gái vào bếp lấy tay bốc như con trẻ. Vừa ăn vừa nhai nhòm nhoàm, Con Gái vừa triết lí:
- Ngon he mẹ, cay cay ngọt ngọt đăng đắng như đời!
Mẹ đang đảo gừng cho ráo nước, bảo:
- Ai dạy mày nói thế hả con, mới mấy tuổi đầu.
Con Gái trề môi:
- Mẹ cứ làm như Con Gái mẹ trẻ con lắm ý.
Tính Mẹ hay chắt mót, cái áo cũ Con Gái vứt đi, Mẹ lấy hết nút ra cất vào hộp, Mẹ bảo để khi nào cần thì đơm cho khỏi phí. Con Gái bảo Mẹ già rồi lẩm cẩm, Mẹ chỉ bảo:
- Phung phí quá phải tội đấy con ơi!
Con Gái cười bảo nói như mẹ thì khối đứa phải tội chết lâu rồi. Mắt Mẹ thảng thốt:
- Sao mày lại ăn nói thế con?
Con Gái chẳng nói gì, vì lúc đấy Con Gái đang nghĩ đến những kẻ tham ô lấy tiền nhà nước đi bao gái phủ phê như vua chúa ngày xưa ấy thế mà sao mãi trời chưa phạt chúng ???
Mẹ có một cái hộp gỗ nhỏ, đã lên nước màu sáng bóng. Cái hòm được khoá cẩn thận, Con Gái thấy nó từ khi Con Gái còn bé tí. Mỗi khi Con Gái len lén đến gần cái hộp, Mẹ lại bảo:
- Đừng động vào đấy, khi nào thích hợp thì tao cho.
Mấy lần như vậy, Con Gái nản, không động đến cái hộp ấy nữa.
***
Sáng hôm ấy khi Con Gái dắt xe ra khỏi cửa, Mẹ hỏi, vẫn câu hỏi của mọi ngày:
- Hôm nay có về ăn không con?
Có những khi Con Gái bực bội vì đi học muộn, Con Gái xẵn giọng bảo
- Con chưa biết được.
Nhưng hôm ấy Con Gái đọc trong ánh mắt mẹ một điều gì đó như cầu khẩn, Con Gái thở dài bảo:
- Con sẽ về, mẹ nhớ nấu canh cà chua dồn thịt nhé. Con thèm!
Mẹ mừng rỡ bảo:
- Ừ mẹ nấu, để mẹ quấn bánh mì mẹ làm sẵn cho mày ăn nữa, đừng ăn cơm hàng cháo chợ nhiều, vừa đắt vừa mất vệ sinh.
Mắt Con Gái rưng rưng, Con Gái vội nổ máy phóng xe đi. Không hiểu sao cả ngày hôm ấy Con Gái cứ thấy nóng ruột, Con Gái nhìn đồng hồ chăm chăm mong hết giờ . Hôm ấy lại là ngày ôn tập cuối kì. Mãi 6h, bài chưa xong nhưng Con Gái vẫn xin về, xuống nhà xe để lấy xe về. Ra đến cổng, một người bán hoa ế mời Con Gái mấy chục bông hồng còn tươi. Con Gái mua lấy, định bụng mang về nhà tặng Mẹ.
Con Gái mở cửa vào nhà, không thấy Mẹ ra đón như mọi khi. Con Gái xót dạ chạy vào bếp, đã thấy cơm Mẹ dọn sẵn sang. Nồi cơm chín đã được Mẹ đậy kĩ, nồi cà dồn thịt trên bếp vẫn nóng cho thấy Mẹ vừa tắt lửa. Trên bàn ăn là một ly nước gừng nóng và cả đĩa gừng cay Mẹ đã để sẵn. Nhưng Mẹ đâu rồi ? Con gái gọi:
- Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi
Con Gái chạy vào phòng, thì thấy Mẹ nằm trên giường, Con Gái lay gọi Mẹ thì thấy hình như Mẹ không tỉnh. Bàn tay Mẹ mới đầu âm ấm, sau đó lạnh rồi cứng dần. Con Gái gào lên hoảng loạn, gọi cấp cứu. Xe cấp cứu đưa Mẹ đến bệnh viện, bác sĩ xem một lúc rồi bảo Mẹ bị tăng huyết áp đột ngột, nhưng Con Gái đưa Mẹ đến muộn quá, không cứu kịp nữa rồi. Con Gái lả người ngất đi. Con Gái chưa bao giờ nghĩ ngày này lại đến, Mẹ vẫn còn khoẻ mà, Mẹ vừa nấu cơm cho Con Gái đấy thôi…
Bố và nhỏ em đưa Con Gái về, Con Gái không lê bước nổi.
Con Gái vào phòng Mẹ thì thấy cái hộp gỗ ngày nào. Con Gái đờ đi tay cầm lấy cái hộp của Mẹ, không cho ai động vào. Mẹ bình thường là thế, vậy mà giờ đây cái hộp lại nằm trong tay Con Gái. Con Gái tìm chìa khoá cái hộp. Ba rưng rưng bảo:
- Mẹ để dưới chiếu phía đầu giường.
Con Gái lấy mở ra. Bên trên hòm là một chiếc khăn len màu hồng mấy năm trước Mẹ đan nhưng Con Gái không quàng, Con Gái chê nhà quê một cục. Dưới chiếc khăn là một chiếc áo len trẻ con, áo của con gái đã mặc ngày xưa, chiếc áo được Mẹ gấp ngay ngắn, chiếc áo len thêu tên Con gái, rồi Con Gái lại thấy một quyển vở có những nét chữ của Con Gái ngày Con Gái mới vào lớp 1, những nét chữ nguệch ngoạc ấu thơ, Con gái lắp bắp :
- A, cái ca, quả cà….
Con Gái thấy một vật gì đó cồm cộm, Con Gái lôi lên, một chiếc kiềng vàng, bên cạnh là một tờ giấy Mẹ viết ngay ngắn: ” Của hồi môn cho Con Gái mẹ.
Thì ra đấy là tất cả gia tài của Mẹ, thế mà Con Gái có lần đã cười nhạo cái hộp gỗ ấy, cái hộp gỗ lưu trữ cả một thời khó nhọc của gia đình, cái hòm gỗ lưu trữ tuổi thơ Con Gái, nuốt nước mắt vào trong, Con Gái thì thầm với Mẹ: “Con sẽ sống tốt mẹ ạ, nhất định thế”.

21/06/2014
Tải Game 7 Viên Ngọc Rồng Android miễn phí cho điện thoại

tải game 7 vien ngoc rong cực hay và thú vị hấp dẫn một thời đình đám trên dòng điện thoại android và java cùng trải nghiệm ngay nào.

http://ide.edu.vn/tai-game-7-vien-ngoc-rong.html
http://ide.edu.vn/tai-game-7-vien-ngoc-rong.html

Tải game 7 viên ngọc rồng android miễn phí về máy cho điện thoại java, dòng game 7 viên ngọc rồng đang hot với nội dung đánh nhau hấp dẫn

20/06/2014
Truyện Bựa " Cờ Hó Chiến Kỉ " Hài Hước hấp dẫn

Ngày xưa, tại độq Phoq Nha có một con chó mặt ngu sinh sốq đã lâu năm, khôq rõ sự hiện diện của nó có từ bao giờ, thôq tin của nó hiện vẫn đaq là một bí ẩn cần bật mí. Con chó này khá đặc biệt, do tu luyện đã lâu nên võ ngệ uyên thâm, sức khỏe trâu chó, thôq minh xuất thế và còn biết ín lịt. Nge đâu nó là con Pes của thằq sịp đỏ Súp Pà Men, nhưq vì một lí do nào đó nên nó qyết ở lại Trái Đất và khôq về nhà nữa… Ban ngày chó ngủ bù, đêm lại mò ra ngoài hành tẩu giaq hồ,…người đời biết ơn xây tượq ở chùa 2 cột và đặt pháp danh Cờ Hó Đại Ca. Đọc tiếp tại.
http://vietnamwap.com/truyen/truyen-bua-co-ho-chien-ki-hai-huoc/

Truyện Bựa Cờ Hó Chiến Kỉ Hài Hước, Tổng hợp những câu truyện bựa có một không hai tại VietNamWap.Com

20/06/2014
Truyện Bựa " Đại Hội Đua Xe " cực hài và thú vị

Xin chào quí bạn và các vị, kính chào bà con cô bác, hố lê các anh các chị, xê qa ni kháp cụ ôq cụ bà cụ già cụ tổ đaq xem chươq trình ! Xin giới thiệu tôi là MC Mr. Gà và hiện chúng tôi đaq có mặt tại sân vận độq Mỹ Đình, đêm nay vào lúc 00:00, tại đây sẽ có 1 cuộc đua xe môtô hoành tráng nhất troq lịch sử Việt Nam. Cup vô địch sẽ dành cho ai? Ai sẽ là nhà đươq kim vô đỵt? Vâq, chúq ta sẽ biết sau khi cuộc đua kết thúc.
Đọc tiếp tại :D
http://vietnamwap.com/truyen/truyen-bua-dai-hoi-dua-xe/

Truyện Bựa " Đại Hội Đua Xe " cực hài và thú vị và hấp dẫn, truyện bựa đại hội đua xe tại VIETNAMWAP.COM

12/03/2014

Hãy yêu thật lòng và hết mình khi ta còn nhau.

Anh và cô gặp nhau rồi yêu nhau từ năm cuối ở trường trung học. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã thích ánh mắt ngây ngô và tinh nghịch của cô.

Anh là một chàng trai có tính hài hước và dễ gần, chính vì vậy anh và cô đã nhanh chóng trở thành bạn thân rồi họ yêu nhau từ lúc nào không biết nữa. Nhưng có lẽ dấu ấn cho họ là cuối mùa thu năm thứ 2 trung học, anh đã nói anh yêu cô thật nhiều. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đó cũng là chuyện thường bởi tình yêu lần đầu đến với cô làm cô cảm thấy bối rối và ngượng ngùng.

Cô - một cô gái với đôi mắt to tròn tỏa sáng như ánh sáng mùa thu mang lại. Nhìn cô, người khác có thể nhận thấy ngay sự thông minh, khéo léo trong xã giao và đặc biệt có một chút gì đó mạnh mẽ mà nhiều bạn trai phải ao ước. Cô có những mơ ước từ nhỏ và cô đang dần hoàn thành nó, chỉ có một điều không nằm trong dự định của cô đó là cô đã yêu anh. Tình yêu đến thật nhanh chóng làm cho con người ta không nhận ra mình đang yêu, và cô cũng vậy, chỉ biết rằng khi xa anh, khi lâu lâu không thấy giọng nói của anh là cô lại thấy buồn buồn, nhớ nhớ…

Tình yêu của họ cứ thế mà lớn dần trong trường trung học, anh rất chiều cô và cô cũng biết điều đó. Chính vì vậy giữa họ chẳng bao giờ xảy ra chuyện cãi vã nào to tát cả.

Sắp hết năm cuối trung học, anh chọn cho mình một trường đại học kĩ thuật để thi vào, và tất nhiên là người miền bắc anh sẽ chọn một trường kĩ thuật ở Hà Nội… Anh nghĩ vậy, anh hỏi cô sẽ chọn thi trường nào? Và thật bất ngờ khi cô nói cô sẽ thi một trường kinh tế ở khu vực miền trung, và trường đó ở tận trong Đà Nẵng. Anh buồn ra mặt nhưng vẫn thói quen chiều chuộng nên anh giữ lại tâm trạng và chúc cô thi tốt. Còn cô, vẫn vẻ mạnh mẽ và tươi cười “Thế nhé, anh ở miền bắc, em miền trung... thử xem ai giữ được tình yêu này nhé”. Cô suy nghĩ đơn giản khi chọn trường “con gái nên học kinh tế”, bố mẹ cũng hỏi cô sao không thi một trường kinh tế ở Hà Nội mà lại vào hẳn miền trung như vậy? Cô chỉ nhoẻn miệng rồi cười phá lên “tại vì con muốn bay bổng và xem xa bố mẹ con có tự lo được cuộc sống cho mình không, con trưởng thành rồi mà"... Và thế là họ thi đậu, cả hai sẽ đi học đại học ở hai vùng xa nhau lắm.

Trước ngày đi nhập học, anh và cô nói chuyện thật nhiều, lần đầu tiên họ nắm tay, lần đầu họ trao nhau nụ hôn ngượng ngùng. Anh nói anh sẽ đợi, anh yêu cô thật nhiều... còn cô chỉ khẽ gật đầu, cô không muốn nói những câu tình cảm cho người khác nghe, và anh cũng không phải ngoại lệ. Có chăng cô chỉ nói những câu ấy với anh, và chỉ trong những tin nhắn, trong những bức thư…Chính vì vậy đã nhiều lần anh thất vọng, anh buồn vì cô không đáp lại một câu nói yêu thương nào cả. Nhưng anh biết cô yêu anh rất nhiều, vì vậy anh tự động viên mình “không nói cũng không sao, miễn là em yêu mình là đủ"…

Trong suốt thời gian học đại học, họ gọi điện, nhắn tin cho nhau… gặp nhau trong những ngày lễ mà cả hai đều về quê. Đến sinh nhật cô, sinh nhật anh, noel, valentine… cũng chỉ là những tin nhắn yêu thương và những món quà gửi qua bưu điện. Nhưng chính vì đơn giản như thế, ngọt ngào như thế mà tình yêu trong sáng của họ bền lâu. Cả cô và anh không cho phép mình có thêm một mối quan hệ phức tạp nào khác, họ chỉ biết cố gắng học để ra trường và được gần nhau. Ai nhìn họ, biết đến họ đều với sự ngưỡng mộ… sao tình yêu đầu lại lâu bền đến thế.

Điều ngọt ngào nhất trong tình yêu - 1

Nước mắt cô cứ rơi rơi theo từng phút hối hận (Ảnh minh họa)

Rồi một ngày đầu năm thứ 4 đại học, anh bất ngờ xuất hiện ở cổng trường ĐH của cô, anh ôm cô một cái làm cô ngượng ngùng với đám bạn và phải đẩy mạnh anh ra. Cô mừng lắm, nhưng ngạc nhiên vì sao anh lại vào thăm mình trong khi việc học của anh còn bộn bề ở Hà Nội. Cả đêm hôm đó họ nói chuyện thật nhiều… và tất nhiên anh vẫn luôn nói anh yêu cô. Anh nói anh sắp phải đi xa, là đi du học bên Úc để hoàn thành mong muốn của cha mẹ. Anh sẽ đi 1 năm, anh dặn dò cô thật nhiều, cô chỉ ôm anh và khóc. Lần đầu tiên trong đời cô khóc vì một người con trai, và cũng là lần đầu tiên cô nói với anh “Em sẽ đợi anh”. Cô bắt anh hứa, tối nào anh cũng phải hát ru cô ngủ, mỗi ngày một bài, một điệu khác nhau. Anh cũng ra một điều kiện với cô, mỗi tối anh gọi cho cô, cô chỉ làm một việc là nhấc máy và nghe, không được hỏi, không được bắt anh nói thêm gì ngoài việc hát cho cô. Cô đồng ý.

Vài ngày sau đó, cô nhận được điện thoại của anh, anh nói anh đang ở Úc rồi và anh sẽ thực hiện lời hứa. Tối hôm đó anh hát ru cô bằng bản tình ca mà Quang Dũng vẫn hát. Bài hát quen thuộc thế mà sao cô nghe hôm nay thấy lạ và hay đến thế, và vậy nên cô ngủ lúc nào không biết nữa. Rồi những ngày sau đó anh cứ ru cô ngủ mỗi tối, và không quên nói một câu anh yêu em khi kết thúc. Ở đầu dây bên này cô cũng giữ lời hứa với anh sẽ không hỏi han gì khi anh gọi điện thoại, và chỉ nói, chỉ hỏi anh qua chát yahoo, nhắn tin…

Khoảng 3 tháng sau ngày anh đi, cô nhận luận văn tốt nghiệp. Đối với một sinh viên ưu tú như cô thì làm luận văn tốt nghiệp chỉ mất 2/3 thời gian cho phép vì vậy cô có nhiều thời gian hơn, cô muốn về thăm bố mẹ anh... Nhưng khi cô đến, cổng nhà anh nhiều lá vàng rụng, hai cánh cổng đã sét rỉ, cái khóa cũng rỉ như không có ai lau chùi đến chúng, cô hoang mang… Đi hỏi hàng xóm xung quang chỉ thấy họ nói cách đây 4 tháng cả gia đình họ xảy ra chuyện gì không biết nữa nhưng họ đã chuyển nhà từ ngày ấy.

Cô càng lo lắng và không hiểu sao anh không nói với mình… Tối đó, cô đã hỏi anh lí do sao có chuyện như vậy mà anh không nói với cô… anh không trả lời mà chỉ cúp máy một cái "Phụp"… Cô giận lắm, cô bực, cô nóng tính. Tối hôm sau cô lại hỏi “Hay anh chán em rồi?” cũng không gì khác ngoài tiếng "phụp"…rồi những ngày sau đó cũng vậy. Anh tắt máy nhanh đến nỗi câu nói của cô “chúng mình chia tay nhé”... anh cũng không thèm trả lời. Cô thực sự quá bức xúc, quá bực và không hiểu sao anh lại bỏ cô với bao hứa hẹn như vậy, dù tối nào anh cũng vẫn hát ru cô ngủ, vẫn giọng anh trầm trầm hát nhưng không bao giờ trả lời cô, chắc anh đang thực hiện lời hứa “cô không được hỏi gì khi anh gọi điện hát ru cho cô ngủ”. Nhưng không chấp nhận mãi thế được, cô phải tìm bố mẹ của anh để nói với họ cho anh một trận vì dám làm cô bực, với lại cô cũng muốn gặp họ, hỏi han họ vì đã lâu lắm cô không thăm họ rồi. Cô trở về quê và hỏi công an địa phương nơi gia đình anh đã sống ngày trước, họ nói cho cô biết gia đình anh đã chuyển vào Đà Nẵng ( Số nhà…,đường…). Cô ngạc nhiên và lại vui vui, hóa ra nhà anh chuyển vào chỗ mình học, sao mà anh giấu kín thế, chắc làm mình ngạc nhiên đây! Nhưng dù sao việc quan trọng nhất là cô sẽ đến thăm họ sớm nhất. Tối đó cô không hỏi anh gì hết...

Cô trở lại Đà Nẵng vào một chiều trời không nắng, âm u, và cũng là ngày thứ 100 mà anh đi Úc. Cái cổng nhà mới của anh trang trí thật lạ, một cái vòm có thiết kế kiểu Hàn Quốc, xung quanh có dây leo… Cô bước hồ hởi qua cánh cổng, là mẹ anh.. nhưng sao mẹ gầy đi nhiều thế, ánh mắt nhạt nhòa. Cô bước nhanh vào nhà anh, chiếu thẳng vào mắt cô là tấm ảnh to của anh, xung quanh là khói hương nghi ngút. Mọi chuyện đến với cô quá bất ngờ, tay cô rã rời, cô đánh rơi cả đồ biếu mà cô đã chuẩn bị trước khi đến đây. Cô như chết lặng, cô òa khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiều đến thế, dường như cô đã hiểu được một chuyện gì đó. Cô lịm đi lúc nào không biết. Tỉnh dậy, mẹ anh đang ngồi bên...

- Cháu tỉnh rồi à, thằng Duy nhà bác chắc sẽ làm cháu buồn lắm. Nó bị ung thư giai đoạn cuối và đã mất cách đây 3 tháng. Trước khi nó ra đi, tâm nguyện lớn nhất của nó là mọi người đừng nói cho cháu biết, nó sợ cháu buồn. Nó muốn được yên nghỉ ở nghĩa trang gần trường đại học của cháu, vì vậy cả gia đình bác đã chuyển vào đây để chăm chút mộ phần cho nó. Nó yêu cháu nhiều lắm, trước đó nó đã hát suốt cả tuần để thu âm gần 200 bài hát rồi thuê 1 hãng truyền thông mỗi tối gọi điện cho cháu bằng số điện thoại bên Úc và phát từng bài hát đó.

… Bây giờ cô đã hiểu tất cả, vì cô, anh vì cô mà đã làm mọi thứ, động viên cô suốt thời gian ấy. Sẽ khổ đau hơn nếu cô biết chuyện này muộn hơn nữa, nhưng giờ đây cô cảm thấy nuối tiếc, buồn sâu lắng. Vì sao cô không dành thời gian cho anh nhiều hơn, vì sao cô phải đi xa để chứng tỏ sự mạnh mẽ của mình… Có phải cô có một chút gì bất cần. Ôi mọi thứ đang loạn lên trong đầu cô, nước mắt cô cứ rơi rơi theo từng phút hối hận…

Cô chưa bao giờ nói "Em yêu anh"!

12/03/2014

Câu chuyện cảm động về CHA.

Vào một buổi chiều mùa xuân lạnh lẽo, trước cửa quán xuất hiện hai vị khách rất đặc biệt, một người cha và một người con.

Nói đặc biệt là bởi vì người cha bị mù. Người con trai đi bên cạnh cẩn mẫn dìu người cha. Cậu con trai trạc mười tám mười chín tuổi, quần áo đơn giản, lộ rõ vẻ nghèo túng, nhưng từ cậu lại toát lên nét trầm tĩnh của người có học, dường như cậu vẫn đang là học sinh..

Cậu con trai tiến đến trước mặt tôi: "Cho hai bát mì bò!", cậu nói to. Tôi đang định viết hóa đơn, thì cậu ta hướng về phía tôi và xua xua tay. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu ta, cậu ta nhoẻn miệng cười biết lỗi, rồi chỉ tay vào bảng giá treo ở trên tường, phía sau lưng tôi, bảo tôi rằng chỉ làm 1 bát mì cho thịt bò, bát kia chỉ cần rắc chút hành là được. Lúc đầu, tôi hơi hoảng, nhưng sau đó chợt hiểu ra ngay. Hóa ra, cậu ta gọi to hai bát mì thịt bò như vậy là cố tình để cho người cha nghe thấy, thực ra thì tiền không đủ, nhưng lại không muốn cho cha biết. Tôi cười với cậu ta tỏ vẻ hiểu ý.

Nhà bếp nhanh nhẹn bê lên ngay hai bát mì nóng hổi. Cậu con trai chuyển bát mì bò đến trước mặt cha, ân cần chăm sóc: "Cha, có mì rồi, cha ăn đi thôi, cha cẩn thận kẻo nóng đấy ạ!". Rồi cậu ta tự bưng bát mì nước về phía mình. Người cha không vội ăn ngay, ông cầm đũa dò dẫm đưa qua đưa lại trong bát. Mãi lâu sau, ông mới gắp trúng một miếng thịt, vội vàng bỏ miếng thịt vào bát của người con. "Ăn đi con, con ăn nhiều thêm một chút, ăn no rồi học hành chăm chỉ, sắp thi tốt nghiệp rồi, nếu mà thi đỗ đại học, sau này làm người có ích cho xã hội." Người cha nói với giọng hiền từ, đôi mắt tuy mờ đục vô hồn, nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại sáng lên nụ cười ấm áp. Điều khiến cho tôi ngạc nhiên đó là, cái cậu con trai đó không hề cản trở việc cha gắp thịt cho mình, mà cứ im như thóc đón nhận miếng thịt từ bát của cha, rồi lại lặng lẽ gắp miếng thịt đó trả về.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, dường như thịt trong bát của người cha cứ gắp lại đầy, gắp mãi không hết. "Cái quán này thật tử tế quá, một bát mì mà biết bao nhiêu là thịt." Ông lão cảm động nói. Kẻ đứng ngay bên cạnh là tôi, chợt toát hết cả mồ hôi, trong bát chỉ có vài mẩu thịt tội nghiệp, quắt queo bằng móng tay, lại mỏng chẳng khác gì xác ve. Người con trai nghe vậy vội vàng tiếp lời cha: "Cha à, cha ăn mau ăn đi, bát của con đầy ắp không biết để vào đâu rồi đây này. " "Ừ, ừ, con ăn nhanh lên, ăn mì bò thực ra cũng có chất lắm đấy."

Hành động và lời nói của hai cha con đã làm chúng tôi rất xúc động. Chẳng biết từ khi nào, bà chủ cũng đã ra đứng cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hai cha con họ. Vừa lúc đó, cậu Trương đầu bếp bê lên một đĩa thịt bò vừa thái, bà chủ dẩu dẩu môi ra hiệu bảo cậu đặt lên bàn của hai cha con nọ. Cậu con trai ngẩng đầu tròn mắt nhìn một lúc, bàn này chỉ có mỗi hai cha con cậu ngồi, cậu ta vội vàng hỏi lại: "Anh để nhầm bàn rồi thì phải?, chúng tôi không gọi thịt bò." Bà chủ mỉm cười bước lại chỗ họ: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng tôi kỉ niệm ngày mở quán, đĩa thịt này là quà biếu khách hàng. " Cậu con trai cười cười, không hỏi gì thêm.

Cậu lại gắp thêm vài miếng thịt vào bát người cha, sau đó, bỏ phần còn thừa vào trong một cái túi nhựa. Chúng tôi cứ im lặng chờ cho hai cha con ăn xong, rồi lại dõi mắt tiễn hai cha con ra khỏi quán. Mãi khi cậu Trương đi thu bát đĩa, đột nhiên kêu lên khe khẽ. Hóa ra, đáy bát của cậu con trai đè lên mấy tờ tiền giấy, vừa đúng giá tiền của một đĩa thịt bò, được viết trên bảng giá của cửa hàng. Cùng lúc, Tôi, bà chủ, và cả cậu Trương chẳng ai nói lên lời, chỉ lặng lẽ thở dài, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng ...
Chúc mọi người một sáng ấm áp.

09/03/2014

Bị Lợi Dụng Vì Mất TRINH !!!!

Hóa ra anh bỉ ổi như thế. Ngoài mặt thì nói không để ý chuyện cô mất trinh nhưng trong bụng thì ngấm ngầm vạch kế hoạch để lợi dụng thể xác và tiền bạc của cô…
Cô và anh gặp nhau vào một buổi chiều thu lãng mạn. Trong buổi chiều ấy, giữa phố xá bao người qua lại, sao ánh mắt anh chỉ tìm thấy cô và trong mắt cô cũng chỉ có bóng dáng anh mà thôi. Tình yêu đã đến và nảy nở giữa hai người như thế đấy.
Nhưng bước vào tình yêu với anh, cô phải đối mặt với một vấn đề đã khiến cô mất ăn mất ngủ bao đêm nay: cô không còn trinh trắng! Thật ra, ở cái thế kỉ 21 này, cái vấn đề trinh tiết có lẽ cũng không còn quá quan trọng nữa.
Nhưng đối với một số người đàn ông, điều đó vẫn rất đáng quý. Và vì cô yêu anh thật lòng nên cô thấy thẹn với lòng mình và áy náy với anh khi không có quyết tâm để gìn giữ trọn vẹn cho anh. Và hơn nữa, anh lại có vẻ là người khá coi trọng trinh tiết.
images (4)
Bao đêm cô suy nghĩ có nên hay không nói ra cho anh biết. Có người khuyên cô không nên nói, vì đây là sự thật mà chẳng thằng đàn ông nào muốn nghe. Cứ cố giữ không cho anh động vào người, đợi đến khi lấy về, ván đã đóng thuyền rồi anh có trách cũng không thay đổi được gì.
Có người khuyên cô nên đi vá víu, thủ thuật nhanh gọn mà lại đảm bảo anh khó lòng biết được. Có người hiểu biết khoa học hơn thì khuyên cô, chuyện ra máu hay không đâu nói lên được là “còn” hay “mất”, chỉ cần khi gần gũi cứ biết diễn kịch một tí cho giống như quan hệ lần đầu là ổn hết. Thôi thì đủ cả.
Nhưng cuối cùng, cô chọn cách nói ra sự thật. Giấy đâu thể gói được lửa, nếu đã là sự thật thì không sớm thì muộn cũng sẽ bị phơi bày. Hơn nữa, vì yêu anh nên cô không muốn giấu anh bất cứ điều gì cả. Làm như thế là tội lỗi vô cùng. Anh xứng đáng được biết sự thật.
Anh nói anh yêu và trân trọng cô vô cùng, cô tin anh. Vì thế, cô càng không thể là con người dối trá được. Thêm vào đó, nói ra sự thật có lẽ cũng sẽ là một cách để cô cân đo được tình cảm của anh dành cho mình.
Nếu anh vị tha và không để ý quá khứ của cô, cô sẽ là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này khi có được cho mình người đàn ông tuyệt vời nhường ấy. Còn nếu anh không chấp nhận được… đó sẽ là điều tột cùng đau khổ mà cô chưa muốn nghĩ đến.
Và hạnh phúc vỡ òa thành muôn giọt nước mắt lăn dài trên má cô khi anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng thủ thỉ: “Ngốc à, anh yêu em cơ mà! Quá khứ chỉ là những cái đã qua, hãy quên nó đi em ạ! Em mãi là cô gái trong sáng nhất, đẹp đẽ nhất anh từng biết!”. Trong vòng tay anh, cô ngỡ mình là người may mắn nhất trên đời.
Ngỡ đã tìm được người đàn ông định mệnh của đời mình, cô trao đi tình yêu, thể xác và cả trái tim không chút ngần ngại hay suy tính để giữ lại chút gì lại cho riêng mình.
Hai người đã có những giây phút ân ái mặn nồng bên nhau. Mỗi khi “gần gũi”, anh không bao giờ nhắc lại quá khứ không hay của cô. Điều đó khiến cô cảm kích anh vô cùng, và lại không tiếc dâng hiến, chiều chuộng tất cả những điều anh muốn.
Trên giường, anh luôn có những đòi hỏi thái quá đối với cô, khiến cô cảm giác anh coi mình như một gái làng chơi. Nhưng ý nghĩ đó lại bị cô gạt đi, bởi người như anh sao có thể như thế được. Có chăng vì anh muốn hưởng thụ chuyện ấy một cách trọn vẹn mà thôi…
Vấn đề tiền bạc, cô cũng chẳng hề tiếc anh gì cả. Anh chưa lĩnh được lương mà đã hết tiền tiêu, cô cũng không ngần ngại nhét vào ví anh một ít. Đi ăn hay đi chơi đâu, cô cũng hay giành phần trả tiền. Anh muốn đổi chiếc smartphone đời mới nhưng thiếu tiền, cô cũng dốc tiền tiết kiệm ra cho anh mượn tạm, mà không hề có trả lại. Cô cũng chẳng đòi hỏi quà cáp gì ở anh cả, ngược lại cô còn chăm chút cho anh đủ thứ, từ đôi tất, chiếc áo cũng đều tự tay cô mua cho anh.
images (5)Trao cho anh tất cả, trong thâm tâm mình, cô đã coi anh là chồng. Anh cũng luôn nói với cô như vậy. “Mà đã là vợ chồng thì phải quan tâm, hy sinh cho nhau, không thể nhõng nhẽo, đòi hỏi những sự lãng mạn như các đôi trẻ mới yêu nhau được. Anh còn phải làm việc để lo cho tương lai của 2 đứa mình, nên sẽ không chiều chuộng, săn sóc em nhiều được!” – anh nói như thế và cô chấp nhận. Cô còn thấy vui vì anh đã nghĩ đến tương lai xa của 2 người mà không nhận ra, hiện tại, chỉ toàn là cô quan tâm đến anh chứ anh chẳng hề đoái hoài đến cô chút nào.
Nhưng một ngày, cô đã phát hiện ra đoạn chát của anh và một người bạn:
“Dạo này phớn phở béo tốt thế? Có bí kíp gì không?”- bạn anh hỏi.
Anh đáp: “Kiếm được hầu gái free thôi!”
Bạn anh hỏi tiếp: “Mày đang nói đến H. – người yêu mày à?”
“Còn ai vào đây nữa? Nhưng nói người yêu nghe ghê quá. Con đấy nó mất trinh với thằng cha nào rồi đấy, thế nhưng đòi yêu với lấy tao. Nó tưởng nó là ai chứ? Nhưng thôi, mỡ dâng tận miệng mà lại thê thì hâm quá nên tao’ xơi’ tạm!” – anh trả lời kèm một icon cười khoái trá.
Mắt cô như mờ đi trước những dòng chữ ấy. Không biết phải mất bao lâu để cô bình tĩnh lại được, giữ cho thân thể mình khỏi run lên.
Khi anh về, cô mang ra chất vấn anh thì sau một chút bất ngờ anh đã thản nhiên nói: “Em đã mất trinh từ trước khi gặp anh nên còn gì để mất nữa đâu mà làm toáng lên như là anh cướp mất đời con gái của em thế? Anh nói cho em biết, anh không bao giờ lấy gái mất trinh về làm vợ đâu! Như em đã thấy đấy, thời gian qua anh chỉ coi em là công cụ thỏa mãn tình dục và ôsin không công mà thôi! Nhân tiện, anh cũng thấy chán em rồi. Thôi mình chia tay đi!”.

Vậy ra, từ trước đến nay anh đối với cô đều là lừa dối. Hóa ra anh bỉ ổi như thế, ngoài mặt thì nói không để ý chuyện cô mất trinh nhưng trong bụng thì ngấm ngầm vạch kế hoạch để lợi dụng thể xác và tiền bạc của cô…

Address

Can Tho

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Cây Giống Phong Lan posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category