27/02/2022
[DazAtsu] Gặp người nơi nỗi đau rực lửa.
___________________________________________
Từ thuở tấm bé tôi đã thường hay gặp người. Người sống trong một khu chung cư nhỏ cũ kỹ và tôi cũng vậy. Chỉ tiếc là tôi với người không chung một phòng.
Người có mái tóc màu nâu xù, đôi mắt nâu mang hương vị của cà phê đắng và cả tâm tư của một mùa hạ đã cũ. Đôi mắt người với tôi rất kỳ diệu, bởi lẽ tôi chẳng thể nào đoán được những gì ẩn chứa sâu trong đấy. Thi thoảng tôi gặp người ở ngoài hành lang, người chỉ nhìn tôi và cười nhẹ với tôi, người cười với đôi mắt nhìn xa thăm thẳm, ngút ngàn những áng mây xanh. Người luôn như vậy, bí ẩn và che giấu cảm xúc của chính mình một cách giả tạo.
Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng phủ định được một điều rằng người rất đẹp. Người luôn đẹp trong mắt tôi, đẹp một cách lạ thường. Chính vì lẽ vậy mà người được rất nhiều cô gái khác để ý. Tôi không biết là người đã từng trải qua mối tình nào chưa hay phải lòng một ai đó, nhưng tôi chưa từng thấy người đưa ai khác về nhà mình cả, và cũng chưa thấy người đi bên người khác bao giờ.
Điều đó khiến tôi chợt nhận ra, người cô độc. Người chẳng có ai cạnh bên, người chỉ có một mình mà thôi.
“Atsushi-kun, con đừng ra chỗ đó đâu nhé.”
Mẹ tôi thường bảo tôi không nên đến nơi người ở, vì người tiêu cực lắm. Bằng chứng là người luôn tìm cách hủy hoại bản thân mình, người luôn cố gắng tự tử. Vì vậy mà xung quanh người chi chít những băng gạc, những vệt băng trắng xóa cứ ôm lấy người qua năm tháng. Mẹ tôi sợ rằng đến bên người sẽ ảnh hưởng đến tôi. Người sẽ vô tình khắc lên tâm hồn non nớt của tôi mấy hình ảnh về máu và cái chết, người sẽ khiến tôi cảm thấy sợ hãi trước những bức vẽ màu xám xịt quanh phòng nơi người ở, và người sẽ làm tôi nhận ra cuộc sống này không màu hồng đến thế, chúng chỉ tràn ngập những đớn đau.
Tôi vốn rất ngoan ngoãn nên nghe lời mẹ răm rắp, và từ chính những lời đó của mẹ tôi khiến tôi trở nên sợ người, sợ người hơn bất cứ ai. Những lần người cười với tôi, tôi luôn quay đầu bỏ chạy. Tôi né tránh người, xa lánh người. Có lẽ người cũng hiểu điều đó, vậy nên người chẳng bao giờ đến gần tôi hay trò chuyện với tôi. Người chỉ cười và lúc nào cũng vậy, nhưng là một nụ cười man mác buồn.
Rồi có những lần, tôi thấy người bước về nhà với gương mặt ửng đỏ giữa những đêm trăng nỉ non trên mây trời. Người say mèm bên những chai rượu vang đỏ, đôi mắt thì cứ nhìn đi đâu đó xa mãi, vầng trăng kia cũng chẳng rọi được xuống dưới đáy mắt người.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ đến gần và trò chuyện với người, nếu không có một chuyện xảy ra.
Mẹ tôi mất. Bà ra đi vì bị bệnh. Tôi thương mẹ rất nhiều nên tôi chẳng chịu được nỗi mất mát này. Tôi khóc cho mẹ và khóc cho những tháng ngày trẻ thơ của tôi đã phải lênh đênh trên những cơn sóng vỗ. Thiếu mẹ, tôi chẳng biết phải làm sao.
Người biết mọi chuyện, người nhìn tôi đang bị đau khổ giày vò mà chẳng nói gì. Người chỉ lẳng lặng đến bên tôi, ôm lấy thân hình nhỏ bé của tôi rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mi. Khi chẳng còn những lời nói của mẹ ở bên, nỗi sợ người dường như cũng tan biến. Tôi ôm lấy người, bật khóc nức nở. Người kéo tôi về phòng, nơi người ở, và tôi đã ở bên người từ đó.
“Em tên là gì?” - Khi người hỏi tôi, giọng nhẹ nhàng. Đó là lần đầu tiên tôi nghe giọng người.
“Em là Nakajima Atsushi.”
“Một cái tên thật đẹp. Anh là Dazai, Dazai Osamu.”
Tên người cũng thật đẹp.
Lúc đầu, tôi cũng né tránh người. Khi người quan tâm tôi, cố gắng bắt chuyện với tôi, tôi thường lặng im. Những lúc như vậy tôi thấy mình sao mà vô tâm quá đỗi, thời gian bên người đủ lâu để tôi nhận ra rằng, người chẳng đáng sợ như cách mà mẹ đã kể với tôi. Nhưng chừng đó vẫn chẳng đủ để tôi có thể đến gần người hơn với một trái tim đã thôi khép kín.
__
Tôi cùng người đi qua mấy mùa mưa nắng. Thời gian đã chữa lành cho tôi những nỗi đau, và chúng cũng khiến tôi gần gũi với người hơn phần nào.Thời gian cũng chỉ cho tôi thấy một điều, một điều mà tôi cảm thấy người thật kì lạ.
Người có thể trải qua trăm mùa trăng, ngàn mùa hoa nở, triệu mùa sao rơi bên hiên nhà vắng. Người cô độc trong chính cái món quà được trời ban cho, món quà khiến nhiều người hằng ao ước.
Người bất tử.
Đó cũng chính là lý do khiến người luôn muốn chết.
__
“Atsushi-kun, không ngờ em đã bên anh lâu vậy đấy.”
Khi tôi đang nằm trong nệm chuẩn bị ngủ, người đã nói với tôi như vậy. Tôi mặc người ngồi đó, tôi nhắm mắt lại và giả vờ như đang chìm vào giấc ngủ sâu. Người lặng lẽ kéo chăn đắp cho tôi rồi bước ra ban công. Gió lùa vào phòng nhưng chiếc chăn ôm trọn cơ thể khiến tôi không hề cảm thấy lạnh. Người đứng giữa mảnh sao rơi vụn vỡ trên trời, mặc cho gió cứ gào thét bên tai. Tôi tự hỏi, không biết liệu người có thấy lạnh không khi đứng như vậy một lúc lâu rồi.
“Anh nên đi ngủ, Dazai-san. Đã quá khuya rồi.”
“Em chưa ngủ à? Em mới đúng là người nên ngủ đó Atsushi-kun.”
Người quay mặt lại về phía tôi. Dưới cái vầng trăng ấy, tôi thấy người thật đẹp, người đẹp hơn tất thảy những gì tôi từng thấy trước đây. Người làm tim tôi lệch đi một nhịp.
Người bước lại gần về phía tôi, đưa bàn tay trắng xóa băng gạc vuốt ve mái tóc tôi. Người làm tôi cảm thấy thật lạ, người khiến trong tim tôi như đang nhen nhóm lên ngọn lửa hồng. Chúng bừng sáng, khiến tôi nhận ra má mình đang đỏ dần lên.
“Em còn sợ anh không?”
Người hỏi, tôi lặng thinh chẳng đáp. Câu hỏi của người khiến tôi lúng túng, không biết nên trả lời người thế nào. Dường như người nhận thấy cảm xúc của tôi nên không hỏi nữa, người chỉ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng quá đỗi.
“Ngủ ngon nhé, Atsushi-kun.”
Người nói rồi bước ra ngoài. Tôi thấy bóng người mờ dần rồi khuất dạng sau cánh cửa cũ. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng, sau đêm nay, chỉ sau cái đêm trăng này thôi, tôi sẽ chẳng còn gặp lại người được nữa.
“Dazai-san, anh đi đâu vậy?”
“Dazai-san!”
“Dazai-san, anh quay lại đi.”
Tôi gọi tên người trong vô vọng. Lòng tôi dâng trào nước mắt. Tôi khóc, tôi cần người, cần người nhiều lắm. Tôi muốn bên người dưới cơn mưa dịu của mùa xuân thủ thỉ bên tai, cùng người đón ánh nắng vàng ươm của mùa hạ vấn vương trên thềm nhà vắng, chờ người với những cơn gió dịu dàng thổi trên hoa vàng lá biếc của mùa thu, và ôm người dưới ánh trăng mơ lấp lánh ánh bạc của mùa đông ngập ngừng nói những tỏ bày.
Tôi cũng muốn người đừng đi mất.
Xin người…
“Đừng khóc, Atsushi-kun. Xin em đừng khóc.”
Người đứng trước mặt tôi. Tôi vỡ òa.
“Vậy xin anh đừng đi đâu cả.”
“Em cần anh.”
Người ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt. Thời gian như đọng lại trong một khoảnh khắc, và hệt như cái ngày tôi mất mẹ, người cũng đến ôm tôi như vậy. Người đến vào lúc nỗi đau trong tôi rực lửa cháy, khi tôi tưởng chừng những đau đớn đó sẽ thiêu rụi tôi thì người đã cho tôi mượn bờ vai, khiến những niềm đau ấy hóa tro tàn.
Để rồi, nhen nhóm cả một gánh tương tư.
Tôi thương người. Mà chữ “thương” này nặng lắm người ơi. Tôi chả biết mình thương người từ khi nào, cũng chẳng biết tình này liệu người có rõ không, nhưng tình yêu mà, nó sẽ đến vào lúc ta không ngờ nhất, châm mồi lửa trong ngực trái một khoảng rồi bừng lên mãnh liệt.
Khi đã hiểu rõ lòng mình tường tận, tôi chỉ muốn bên người mà thôi. Từ nay, về sau và mãi mãi.
__
Một chiều tàn, nắng đổ rạp trên những hàng cây, gió lay lắt thổi qua từng kẽ lá, kéo trôi cả những áng mây xanh trên trời. Hoàng hôn đang rực lửa, cháy lên mảnh tình nhỏ tôi dành cho người.
“Dazai-san.”
“Sao vậy Atsushi-kun?”
Người vẫn dịu dàng như thường lệ. Tôi tin là khi tỏ rõ lòng mình, người sẽ không giận đâu mà, có phải không?
“Dazai-san có thương em không?”
Người khựng lại, nhìn tôi một hồi lâu. Có điều gì đó ở đáy mắt người mà tôi chẳng nhận ra được. Rồi người mỉm cười, người chẳng đáp.
“Atsushi-kun, hẳn em cũng biết là anh bất tử nhỉ?”
Tôi ngạc nhiên. Sao người lại hỏi vậy?
“Em biết.”
“Nhiều người cứ nghĩ rằng, bất tử là một món quà trời ban cho nên họ cứ khao khát chúng. Nhưng với anh, đó lại là một lời nguyền.”
“Cuộc sống này cứ tẻ nhạt, chán ngắt và vô vị như vậy. Anh đã từng luôn muốn tự tử và bây giờ vẫn thế. Nhưng giờ chỉ khác một điều, là có em. Em khiến anh không dám chết, anh sợ rằng khi mình chết đi thì sẽ chẳng còn ai chăm sóc em nữa.”
Người luôn quan tâm và lo nghĩ cho tôi như vậy. Tiếng nức nở vang lên khe khẽ, sóng vắt ngang đáy mắt tôi.
“Đừng khóc như vậy chứ, anh chưa làm gì em mà. Người ta nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt em mất.”
Người vừa cười vừa nói, ánh mắt người thật dịu dàng, tựa như chứa cả bầu trời sao.
Một chiều cứ lặng lẽ qua.
__
Tôi rảo bước trên con đường quen thuộc của Yokohama trong một chiều lộng gió. Gió mát rười rượi, phả vào trong tôi khiến tôi cảm thấy thích thú. Gió khiến tôi chao đảo trên mặt đường, đứng chẳng vững. Gió lay lắt lướt qua mái tóc tôi, rồi ru tôi ngủ, đưa tôi vào những niềm mơ.
Tôi lờ mờ tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, người nằm cạnh tôi, một tay nắm lấy bàn tay tôi và thiu thiu ngủ. Nắng vàng ươm đọng trên gương mặt người cũng cho tôi thấy vẻ tiều tụy trên đó.
“Tuyệt quá! Em tỉnh rồi à Atsushi-kun?”
“Có chuyện gì vậy Dazai-san?”
“Đừng cử động mạnh quá, em đang bị bệnh đấy.”
Người đỡ lấy tôi, cẩn thận đặt tôi nằm xuống. Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quang cảnh xung quanh vẫn như mọi ngày, nhưng tôi cảm thấy có gì đó khang khác, hình như đây không phải là nơi người với tôi ở.
“Đây là đâu vậy Dazai-san?”
“Một thế giới khác đấy. Nơi mà anh với em có thể sống hạnh phúc mãi mãi.”
“Tại sao không phải là ở khu chung cư cũ vậy ạ?”
“Vì ở đó hai ta đã chết rồi.”
Người nói, giọng người nhẹ bẫng. Dường như người hiểu được tôi đang nghĩ gì nên nhanh chóng giải thích.
“Em bị bệnh và đã nhắm mắt ngủ mãi trong xế chiều tà rực lửa. Em biết không, khi mà một người mình thương nhất bỗng đi mất thì anh cũng chẳng thiết níu lại cái sự sống này nữa. Anh sợ rằng em sang nơi đây một mình sẽ chẳng có ai chăm sóc, em sẽ cô độc và sợ hãi. Vậy nên, anh đã ngủ cùng em, dưới ráng chiều ấy, và giờ thì hai ta lại gặp nhau, anh vẫn sẽ quan tâm và chăm sóc em như cách anh đã từng.”
Tôi hiểu rồi.
“Và em vẫn sẽ bên anh như cách em đã từng.”
Bên nhau mãi mãi.
Người mỉm cười. Người hôn tóc tôi, hôn môi tôi, tay đan tay. Tôi thấy màu mắt nâu của người rực sáng, chúng chẳng còn kỳ lạ nữa, chúng chứa biết bao dịu dàng, dịu dàng hơn tất thảy.
Khi ấy tôi đã biết rằng, ngọn lửa ngày nào nhen nhóm trong tim tôi, giờ đây đã chẳng thể nào dập tắt được nữa rồi.