DazAtsu - Chiều tà năm đó in dấu chân người.

  • Home
  • DazAtsu - Chiều tà năm đó in dấu chân người.

DazAtsu - Chiều tà năm đó in dấu chân người. ta đã đi đâu để ngắm hoàng hôn rơi?

01/07/2023

tin juan ko dazi?

Xin trao cac e, a là Dâzi Oámu đay. Co the may em se rat bat ngo khi a nhan tin nhu vay. A dang đón e ghệ Nakajima Átush...
27/06/2023

Xin trao cac e, a là Dâzi Oámu đay. Co the may em se rat bat ngo khi a nhan tin nhu vay. A dang đón e ghệ Nakajima Átushi ik chs ai ngờ xe hết xăng. Em nao nap giup a cai the viettel500k de a tra tien xang duoc khong? A muốn a vs ghệ có buổi di choi tron ven. Di choi ve a hứa lấy tiền của Kunikida- à khong, a sẽ kiếm tiền trả các em. Anh co đồ đệ Akutagawa lam chung. Hi i'm Akutagawa.

ƯTF SỰ XINH ĐẸP J ĐÂY Ạ? 2 NGƯỜI ĂN GÌ MÀ NHÌN CHIẾN QUÁ V 😭😭 ĐẸP VẢI LUÔN AE, NHÌN HAI ỔNG ĐẸP ĐÔI VCL 😭😭💖🔥🌷Mà sao cái ...
03/11/2022

ƯTF SỰ XINH ĐẸP J ĐÂY Ạ? 2 NGƯỜI ĂN GÌ MÀ NHÌN CHIẾN QUÁ V 😭😭 ĐẸP VẢI LUÔN AE, NHÌN HAI ỔNG ĐẸP ĐÔI VCL 😭😭💖🔥🌷

Mà sao cái bông hồng của Atchuchi lại ở trên tay lão Dâzi thế kia? Haiz đúng là ngừi có tìnk iu thì mik ko thễ hiểu đc 😞😕😧😭

Dazai là một người thích tự tử, vì vậy nên mỗi lần anh trốn đi đâu đó thì lại chẳng ai để ý nhiều. Tuy nhiên, Atsushi lu...
05/06/2022

Dazai là một người thích tự tử, vì vậy nên mỗi lần anh trốn đi đâu đó thì lại chẳng ai để ý nhiều. Tuy nhiên, Atsushi luôn là người chạy theo tìm kiếm Dazai, dù cho anh có ở đâu đi chăng nữa.

Mong rằng sau này, Dazai vẫn sẽ luôn cạnh bên Atsushi, là ánh dương rực sáng dẫn dắt cậu bước đi trên con đường của chính mình, là kim chỉ nam dẫn lối cho cậu đi đúng hướng của cuộc đời.

Mong rằng sau này, Atsushi có thể cứu rỗi Dazai khỏi sự cô độc, khi Dazai lại một lần nữa biến mất thì cậu vẫn sẽ chạy theo để tìm anh, dẫu cho trời long đất lở cũng sẽ không bỏ mặc người.

Mong rằng chiều tà sau này vẫn sẽ in dấu chân của hai người đi với nhau.

"Tỉnh dậy đi Atsushi-kun.""Không có thời gian đâu."Vì cả hai người đều có sự tin tưởng ở nhau, nên dù cho có đang phải c...
04/06/2022

"Tỉnh dậy đi Atsushi-kun."

"Không có thời gian đâu."

Vì cả hai người đều có sự tin tưởng ở nhau, nên dù cho có đang phải cách xa, mỗi người một nơi thì từ trong tâm trí, hai người vẫn kết nối được với nhau. Một sự hòa hợp đến lạ.

THỬ THÁCH HÚ HÉT OTP 6 NGÀY 6 ĐÊM DÙ CHO MẤT GIỌNG VẪN KHÔNG NGỪNG GÁY GÉT GÔ ✨✨Mắc gì ở trong tù mà vẫn Atsushi-kun đượ...
02/05/2022

THỬ THÁCH HÚ HÉT OTP 6 NGÀY 6 ĐÊM DÙ CHO MẤT GIỌNG VẪN KHÔNG NGỪNG GÁY GÉT GÔ ✨✨

Mắc gì ở trong tù mà vẫn Atsushi-kun được z hã Dazai 😭😭

(Bản dịch của page Chạy deadline kiếm tiền bao văn hào ăn lẩu).

Dazai đã rời đi từ rất lâu, bỏ lại Atsushi với lời hứa sẽ quay lại để cùng nhau đi dưới màu đỏ rực của hoàng hôn vào lúc...
08/04/2022

Dazai đã rời đi từ rất lâu, bỏ lại Atsushi với lời hứa sẽ quay lại để cùng nhau đi dưới màu đỏ rực của hoàng hôn vào lúc xế chiều, cùng trò chuyện về đủ thứ trên mây dưới biển rồi ngồi cười với nhau. Một lời hứa tuyệt đẹp vương màu nắng.

Nắng tràn về bên dòng sông lấp lánh, đọng lại trên đôi mắt của Atsushi. Và dường như, trong đôi mắt ấy đang hoài niệm điều gì đó từ rất lâu rồi, như đang nhung nhớ bóng hình ai chẳng thể nói ra, cũng như đang chờ đợi một ai đó cùng câu hứa năm nào.

Nhưng có lẽ Dazai chẳng thể trở về được nữa, Dazai đã chết rồi, anh được nắng mang đi đến tận tầng mây.

Một người thì cứ chờ ngày lời hứa nở hoa, chờ ngày ai kia quay về mà nào có hay rằng, người kia đã để câu hẹn lỡ dở mà đi xa mất rồi.
______
dilys.

[DazAtsu] Gặp người nơi nỗi đau rực lửa.___________________________________________Từ thuở tấm bé tôi đã thường hay gặp ...
27/02/2022

[DazAtsu] Gặp người nơi nỗi đau rực lửa.
___________________________________________

Từ thuở tấm bé tôi đã thường hay gặp người. Người sống trong một khu chung cư nhỏ cũ kỹ và tôi cũng vậy. Chỉ tiếc là tôi với người không chung một phòng.

Người có mái tóc màu nâu xù, đôi mắt nâu mang hương vị của cà phê đắng và cả tâm tư của một mùa hạ đã cũ. Đôi mắt người với tôi rất kỳ diệu, bởi lẽ tôi chẳng thể nào đoán được những gì ẩn chứa sâu trong đấy. Thi thoảng tôi gặp người ở ngoài hành lang, người chỉ nhìn tôi và cười nhẹ với tôi, người cười với đôi mắt nhìn xa thăm thẳm, ngút ngàn những áng mây xanh. Người luôn như vậy, bí ẩn và che giấu cảm xúc của chính mình một cách giả tạo.

Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng phủ định được một điều rằng người rất đẹp. Người luôn đẹp trong mắt tôi, đẹp một cách lạ thường. Chính vì lẽ vậy mà người được rất nhiều cô gái khác để ý. Tôi không biết là người đã từng trải qua mối tình nào chưa hay phải lòng một ai đó, nhưng tôi chưa từng thấy người đưa ai khác về nhà mình cả, và cũng chưa thấy người đi bên người khác bao giờ.

Điều đó khiến tôi chợt nhận ra, người cô độc. Người chẳng có ai cạnh bên, người chỉ có một mình mà thôi.

“Atsushi-kun, con đừng ra chỗ đó đâu nhé.”

Mẹ tôi thường bảo tôi không nên đến nơi người ở, vì người tiêu cực lắm. Bằng chứng là người luôn tìm cách hủy hoại bản thân mình, người luôn cố gắng tự tử. Vì vậy mà xung quanh người chi chít những băng gạc, những vệt băng trắng xóa cứ ôm lấy người qua năm tháng. Mẹ tôi sợ rằng đến bên người sẽ ảnh hưởng đến tôi. Người sẽ vô tình khắc lên tâm hồn non nớt của tôi mấy hình ảnh về máu và cái chết, người sẽ khiến tôi cảm thấy sợ hãi trước những bức vẽ màu xám xịt quanh phòng nơi người ở, và người sẽ làm tôi nhận ra cuộc sống này không màu hồng đến thế, chúng chỉ tràn ngập những đớn đau.

Tôi vốn rất ngoan ngoãn nên nghe lời mẹ răm rắp, và từ chính những lời đó của mẹ tôi khiến tôi trở nên sợ người, sợ người hơn bất cứ ai. Những lần người cười với tôi, tôi luôn quay đầu bỏ chạy. Tôi né tránh người, xa lánh người. Có lẽ người cũng hiểu điều đó, vậy nên người chẳng bao giờ đến gần tôi hay trò chuyện với tôi. Người chỉ cười và lúc nào cũng vậy, nhưng là một nụ cười man mác buồn.

Rồi có những lần, tôi thấy người bước về nhà với gương mặt ửng đỏ giữa những đêm trăng nỉ non trên mây trời. Người say mèm bên những chai rượu vang đỏ, đôi mắt thì cứ nhìn đi đâu đó xa mãi, vầng trăng kia cũng chẳng rọi được xuống dưới đáy mắt người.

Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ đến gần và trò chuyện với người, nếu không có một chuyện xảy ra.

Mẹ tôi mất. Bà ra đi vì bị bệnh. Tôi thương mẹ rất nhiều nên tôi chẳng chịu được nỗi mất mát này. Tôi khóc cho mẹ và khóc cho những tháng ngày trẻ thơ của tôi đã phải lênh đênh trên những cơn sóng vỗ. Thiếu mẹ, tôi chẳng biết phải làm sao.

Người biết mọi chuyện, người nhìn tôi đang bị đau khổ giày vò mà chẳng nói gì. Người chỉ lẳng lặng đến bên tôi, ôm lấy thân hình nhỏ bé của tôi rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mi. Khi chẳng còn những lời nói của mẹ ở bên, nỗi sợ người dường như cũng tan biến. Tôi ôm lấy người, bật khóc nức nở. Người kéo tôi về phòng, nơi người ở, và tôi đã ở bên người từ đó.

“Em tên là gì?” - Khi người hỏi tôi, giọng nhẹ nhàng. Đó là lần đầu tiên tôi nghe giọng người.

“Em là Nakajima Atsushi.”

“Một cái tên thật đẹp. Anh là Dazai, Dazai Osamu.”

Tên người cũng thật đẹp.

Lúc đầu, tôi cũng né tránh người. Khi người quan tâm tôi, cố gắng bắt chuyện với tôi, tôi thường lặng im. Những lúc như vậy tôi thấy mình sao mà vô tâm quá đỗi, thời gian bên người đủ lâu để tôi nhận ra rằng, người chẳng đáng sợ như cách mà mẹ đã kể với tôi. Nhưng chừng đó vẫn chẳng đủ để tôi có thể đến gần người hơn với một trái tim đã thôi khép kín.
__

Tôi cùng người đi qua mấy mùa mưa nắng. Thời gian đã chữa lành cho tôi những nỗi đau, và chúng cũng khiến tôi gần gũi với người hơn phần nào.Thời gian cũng chỉ cho tôi thấy một điều, một điều mà tôi cảm thấy người thật kì lạ.

Người có thể trải qua trăm mùa trăng, ngàn mùa hoa nở, triệu mùa sao rơi bên hiên nhà vắng. Người cô độc trong chính cái món quà được trời ban cho, món quà khiến nhiều người hằng ao ước.

Người bất tử.

Đó cũng chính là lý do khiến người luôn muốn chết.
__

“Atsushi-kun, không ngờ em đã bên anh lâu vậy đấy.”

Khi tôi đang nằm trong nệm chuẩn bị ngủ, người đã nói với tôi như vậy. Tôi mặc người ngồi đó, tôi nhắm mắt lại và giả vờ như đang chìm vào giấc ngủ sâu. Người lặng lẽ kéo chăn đắp cho tôi rồi bước ra ban công. Gió lùa vào phòng nhưng chiếc chăn ôm trọn cơ thể khiến tôi không hề cảm thấy lạnh. Người đứng giữa mảnh sao rơi vụn vỡ trên trời, mặc cho gió cứ gào thét bên tai. Tôi tự hỏi, không biết liệu người có thấy lạnh không khi đứng như vậy một lúc lâu rồi.

“Anh nên đi ngủ, Dazai-san. Đã quá khuya rồi.”

“Em chưa ngủ à? Em mới đúng là người nên ngủ đó Atsushi-kun.”

Người quay mặt lại về phía tôi. Dưới cái vầng trăng ấy, tôi thấy người thật đẹp, người đẹp hơn tất thảy những gì tôi từng thấy trước đây. Người làm tim tôi lệch đi một nhịp.

Người bước lại gần về phía tôi, đưa bàn tay trắng xóa băng gạc vuốt ve mái tóc tôi. Người làm tôi cảm thấy thật lạ, người khiến trong tim tôi như đang nhen nhóm lên ngọn lửa hồng. Chúng bừng sáng, khiến tôi nhận ra má mình đang đỏ dần lên.

“Em còn sợ anh không?”

Người hỏi, tôi lặng thinh chẳng đáp. Câu hỏi của người khiến tôi lúng túng, không biết nên trả lời người thế nào. Dường như người nhận thấy cảm xúc của tôi nên không hỏi nữa, người chỉ mỉm cười. Nụ cười dịu dàng quá đỗi.

“Ngủ ngon nhé, Atsushi-kun.”

Người nói rồi bước ra ngoài. Tôi thấy bóng người mờ dần rồi khuất dạng sau cánh cửa cũ. Không hiểu sao tôi lại có cảm giác rằng, sau đêm nay, chỉ sau cái đêm trăng này thôi, tôi sẽ chẳng còn gặp lại người được nữa.

“Dazai-san, anh đi đâu vậy?”

“Dazai-san!”

“Dazai-san, anh quay lại đi.”

Tôi gọi tên người trong vô vọng. Lòng tôi dâng trào nước mắt. Tôi khóc, tôi cần người, cần người nhiều lắm. Tôi muốn bên người dưới cơn mưa dịu của mùa xuân thủ thỉ bên tai, cùng người đón ánh nắng vàng ươm của mùa hạ vấn vương trên thềm nhà vắng, chờ người với những cơn gió dịu dàng thổi trên hoa vàng lá biếc của mùa thu, và ôm người dưới ánh trăng mơ lấp lánh ánh bạc của mùa đông ngập ngừng nói những tỏ bày.

Tôi cũng muốn người đừng đi mất.

Xin người…

“Đừng khóc, Atsushi-kun. Xin em đừng khóc.”

Người đứng trước mặt tôi. Tôi vỡ òa.

“Vậy xin anh đừng đi đâu cả.”

“Em cần anh.”

Người ôm tôi vào lòng, ôm thật chặt. Thời gian như đọng lại trong một khoảnh khắc, và hệt như cái ngày tôi mất mẹ, người cũng đến ôm tôi như vậy. Người đến vào lúc nỗi đau trong tôi rực lửa cháy, khi tôi tưởng chừng những đau đớn đó sẽ thiêu rụi tôi thì người đã cho tôi mượn bờ vai, khiến những niềm đau ấy hóa tro tàn.

Để rồi, nhen nhóm cả một gánh tương tư.

Tôi thương người. Mà chữ “thương” này nặng lắm người ơi. Tôi chả biết mình thương người từ khi nào, cũng chẳng biết tình này liệu người có rõ không, nhưng tình yêu mà, nó sẽ đến vào lúc ta không ngờ nhất, châm mồi lửa trong ngực trái một khoảng rồi bừng lên mãnh liệt.

Khi đã hiểu rõ lòng mình tường tận, tôi chỉ muốn bên người mà thôi. Từ nay, về sau và mãi mãi.
__

Một chiều tàn, nắng đổ rạp trên những hàng cây, gió lay lắt thổi qua từng kẽ lá, kéo trôi cả những áng mây xanh trên trời. Hoàng hôn đang rực lửa, cháy lên mảnh tình nhỏ tôi dành cho người.

“Dazai-san.”

“Sao vậy Atsushi-kun?”

Người vẫn dịu dàng như thường lệ. Tôi tin là khi tỏ rõ lòng mình, người sẽ không giận đâu mà, có phải không?

“Dazai-san có thương em không?”

Người khựng lại, nhìn tôi một hồi lâu. Có điều gì đó ở đáy mắt người mà tôi chẳng nhận ra được. Rồi người mỉm cười, người chẳng đáp.

“Atsushi-kun, hẳn em cũng biết là anh bất tử nhỉ?”

Tôi ngạc nhiên. Sao người lại hỏi vậy?

“Em biết.”

“Nhiều người cứ nghĩ rằng, bất tử là một món quà trời ban cho nên họ cứ khao khát chúng. Nhưng với anh, đó lại là một lời nguyền.”

“Cuộc sống này cứ tẻ nhạt, chán ngắt và vô vị như vậy. Anh đã từng luôn muốn tự tử và bây giờ vẫn thế. Nhưng giờ chỉ khác một điều, là có em. Em khiến anh không dám chết, anh sợ rằng khi mình chết đi thì sẽ chẳng còn ai chăm sóc em nữa.”

Người luôn quan tâm và lo nghĩ cho tôi như vậy. Tiếng nức nở vang lên khe khẽ, sóng vắt ngang đáy mắt tôi.

“Đừng khóc như vậy chứ, anh chưa làm gì em mà. Người ta nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt em mất.”

Người vừa cười vừa nói, ánh mắt người thật dịu dàng, tựa như chứa cả bầu trời sao.

Một chiều cứ lặng lẽ qua.
__

Tôi rảo bước trên con đường quen thuộc của Yokohama trong một chiều lộng gió. Gió mát rười rượi, phả vào trong tôi khiến tôi cảm thấy thích thú. Gió khiến tôi chao đảo trên mặt đường, đứng chẳng vững. Gió lay lắt lướt qua mái tóc tôi, rồi ru tôi ngủ, đưa tôi vào những niềm mơ.

Tôi lờ mờ tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc, người nằm cạnh tôi, một tay nắm lấy bàn tay tôi và thiu thiu ngủ. Nắng vàng ươm đọng trên gương mặt người cũng cho tôi thấy vẻ tiều tụy trên đó.

“Tuyệt quá! Em tỉnh rồi à Atsushi-kun?”

“Có chuyện gì vậy Dazai-san?”

“Đừng cử động mạnh quá, em đang bị bệnh đấy.”

Người đỡ lấy tôi, cẩn thận đặt tôi nằm xuống. Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quang cảnh xung quanh vẫn như mọi ngày, nhưng tôi cảm thấy có gì đó khang khác, hình như đây không phải là nơi người với tôi ở.

“Đây là đâu vậy Dazai-san?”

“Một thế giới khác đấy. Nơi mà anh với em có thể sống hạnh phúc mãi mãi.”

“Tại sao không phải là ở khu chung cư cũ vậy ạ?”

“Vì ở đó hai ta đã chết rồi.”

Người nói, giọng người nhẹ bẫng. Dường như người hiểu được tôi đang nghĩ gì nên nhanh chóng giải thích.

“Em bị bệnh và đã nhắm mắt ngủ mãi trong xế chiều tà rực lửa. Em biết không, khi mà một người mình thương nhất bỗng đi mất thì anh cũng chẳng thiết níu lại cái sự sống này nữa. Anh sợ rằng em sang nơi đây một mình sẽ chẳng có ai chăm sóc, em sẽ cô độc và sợ hãi. Vậy nên, anh đã ngủ cùng em, dưới ráng chiều ấy, và giờ thì hai ta lại gặp nhau, anh vẫn sẽ quan tâm và chăm sóc em như cách anh đã từng.”

Tôi hiểu rồi.

“Và em vẫn sẽ bên anh như cách em đã từng.”

Bên nhau mãi mãi.

Người mỉm cười. Người hôn tóc tôi, hôn môi tôi, tay đan tay. Tôi thấy màu mắt nâu của người rực sáng, chúng chẳng còn kỳ lạ nữa, chúng chứa biết bao dịu dàng, dịu dàng hơn tất thảy.

Khi ấy tôi đã biết rằng, ngọn lửa ngày nào nhen nhóm trong tim tôi, giờ đây đã chẳng thể nào dập tắt được nữa rồi.

[DazAtsu] Socola cho một ngày hạnh phúc.______________________________________________Trời đã tối dần, vài ánh sao bắt đ...
14/02/2022

[DazAtsu] Socola cho một ngày hạnh phúc.
______________________________________________

Trời đã tối dần, vài ánh sao bắt đầu le lói trên bầu trời. Yokohama đang sáng bừng lên bởi ánh đèn điện và những nụ cười ấm áp của mọi người trong thành phố. Atsushi và Dazai cùng đi dạo với nhau giữa biển người ấy và cũng trao nhau những nụ cười đầy dịu dàng. Yokohama ngày hôm nay tuy lạnh nhưng ấm cả cõi lòng.

Một lúc sau Dazai bỗng dừng lại tại một dòng sông, anh hỏi Atsushi.

“Atsushi-kun, nhìn kìa. Cậu còn nhớ nơi đó không?”

“Tất nhiên rồi Dazai-san, đây là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, làm sao em quên được.”

Atsushi trả lời, đôi mắt cậu vẫn nhìn vào khúc sông ấy. Đây là nơi mà cậu đã cứu Dazai khỏi sở thích kỳ lạ của anh, cũng là nơi mà Dazai đã cứu cậu khi cậu suýt chút nữa thì đã lầm đường lạc lối và suýt chết đói. Atsushi vẫn luôn biết ơn Dazai vì điều này.

Dazai khi nghe câu trả lời của Atsushi thì chỉ mỉm cười. Nụ cười đầy dịu dàng dưới trời sao.

Vài ánh sao sáng họa trên trời đen thẳm, trăng rọi sáng rực ở chỗ hai người đang đứng. Những ngôi sao lấp lánh điểm vào màu mắt của Dazai, khiến chúng trở nên long lanh và đẹp hơn tất thảy. Atsushi thấy mắt anh rực sáng như chứa cả dải ngân hà. Mấy sợi bạc của ánh trăng cũng vờn trên tóc anh, Atsushi thấy anh như lơ lửng giữa cái đêm trăng tỏ này.

“Chúng ta đi tiếp thôi nào Atsushi-kun, tôi có nhiều thứ để vui chơi trong ngày hôm nay lắm.”

“Vâng Dazai-san.”

Atsushi vội chạy theo bóng lưng anh. Dazai rảo bước trên con đường dát đầy ánh bạc, anh vừa đi vừa ngân nga những giai điệu về sở thích tự tử kỳ lạ của mình. Hai người họ cùng nhau bước vào một quán ăn.

“Vậy Atsushi-kun còn nhớ nơi này không?”

“Tất nhiên là có rồi Dazai-san, quán ăn này chẳng bao giờ em quên được.”

Dazai lại mỉm cười. Đây vốn là quán ăn mà sau khi Atsushi cứu Dazai khỏi dòng sông, anh đã đưa cậu tới đây.

“Lần đầu tiên gặp nhau Atsushi-kun đã ăn chazuke nhỉ?”

“Vâng, chúng ta đã ăn bằng tiền của Kunikida-san.”

“Cậu không cần phải nhớ mấy cái đó làm gì đâu.”

Atsushi bật cười.

“Vậy chúng ta đến đây làm gì ạ?”

“Đương nhiên là để ăn rồi Atsushi-kun.”

“Nhưng em không mang theo tiền.”

“Đừng lo, tôi mang mà. Trước khi đi tôi có trộm được ít tiền của Kunikida-kun.”

“Trộm đồ người khác là xấu đó Dazai-san.”

“Tôi biết rồi mà, chỉ lần này thôi Atsushi-kun.”

Dazai vẫn như mọi khi, anh chẳng bao giờ chi trả cho bất cứ điều gì. Atsushi chỉ nhìn anh rồi mỉm cười bất lực.

Sau khi hai người ăn xong, họ cùng nhau trở về căn hộ của mình. Giữa bầu trời đêm, Dazai lấy ra một thanh socola nhỏ.

“Tặng cậu này Atsushi-kun.”

Atsushi ngạc nhiên, nhưng với món quà của Dazai thì cậu không thể nào từ chối được. Mà Atsushi cũng rất vui vì được tặng quà.

“Thật tuyệt vời Dazai-san, cảm ơn anh nhiều.”

Dazai mỉm cười, sau đó anh bước đi về phía căn hộ của mình. Kyouka từ trong căn hộ mở cửa để đón Atsushi, cô bé nhìn thấy thanh socola và ngạc nhiên.

“Atsushi-san, anh được chị gái nào tặng socola nhân ngày Valentine ạ?”

“Valentine là ngày gì thế?”

“Valentine là ngày mà các cặp đôi yêu nhau sẽ cùng đi chơi và tặng socola cho nhau như một cách bày tỏ tình cảm của mình với đối phương. Em không ngờ là Atsushi-san cũng được nhận socola đấy.”

Kyouka sau khi nói với Atsushi thì đi ngủ, để lại mình Atsushi sững sờ.

“Các cặp đôi sao?”

Cậu nhìn chằm chằm vào thanh socola trên tay mình một lúc rồi mỉm cười.

“Cảm ơn anh, Dazai-san.”
___________
dilys.

Mình biết là giờ đã rất muộn rồi nhưng vẫn chúc các cậu có một ngày Valentine vui vẻ, ấm áp nhé. 💓

[DazAtsu] Hoa tàn hoa khóc cho ai?____________________________Dazai cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt, chúng chán ngắt...
07/02/2022

[DazAtsu] Hoa tàn hoa khóc cho ai?
____________________________

Dazai cảm thấy cuộc sống này thật tẻ nhạt, chúng chán ngắt và chẳng có lấy một tí gì gọi là đặc biệt. Gã luôn nghĩ rằng, vì sao con người lại phải sống trong khi cuối cùng họ cũng sẽ chết, hay đại loại những câu như vậy. Đó là lí do mà gã luôn cố gắng tìm cho mình một vài cách tự tử như một thú vui. Đúng, cuộc sống này chỉ toàn một màu xám ngoét với gã, nhưng đó là khi chưa có em.

Em có một mái tóc trắng lấp lánh như ánh bạc, đôi mắt pha trộn giữa những bông hoa tím biếc và nắng hoàng hôn đổ lửa. Mà nào chỉ có mắt em, cả người em cũng rực lửa đấy thôi. Em thiêu đốt trái tim gã, em khiến gã chìm trong bể tình rực cháy, em khiến cho những ngày trời buồn ủ dột cũng ngát hương xanh. Em tựa như ánh sao sáng rực, chiếu rọi cả khoảng hồn trống rỗng của gã. Em thật sự rất tuyệt vời, tất cả những gì đẹp đẽ nhất trên đời này gã chỉ muốn trao em.

Dazai biết rằng Atsushi thường hay đi đến phía đồi hoa ở cuối trời để ngắm chúng. Gã cũng thường hay đến đó nhưng không phải ngắm cả vườn hoa, gã chỉ muốn ngắm em mà thôi - bông hoa duy nhất khiến gã si mê mãi không dứt ra được. Đôi khi nhìn những nụ hoa chớm nở dưới nắng hạ, em sẽ ngẩn người ra trong một khắc để suy nghĩ điều gì đó và lại mỉm cười nhẹ. Em cứ vô tư vậy mà nào hay biết rằng, nụ cười đó của em đủ để nhấn chìm gã xuống bể ái tình sâu thẳm.

Với gã, em trong sáng và thuần khiết lắm, như những áng mây xanh trên trời vậy. Gã thì ngược lại, quá khứ, cuộc đời của gã, tất cả đều một màu tăm tối. Gã không muốn một đám mây xám xịt u tối lại phá hỏng cả bầu trời xanh biếc kia, vậy nên Dazai chẳng dám bắt chuyện với Atsushi, gã chỉ dám ngắm em từ xa mà mơ mộng mãi.

“Này anh gì ơi?”

Giọng nói trong trẻo mà nhẹ nhàng tựa như những cơn gió thổi vào mái tóc gã. Dazai ngẩng đầu nhìn.

Là Atsushi.

Là người thương của gã.

Là người mà có trong mơ gã cũng chẳng mong được một lần nói chuyện.

Em đang gọi gã sao?

Em đang đứng ngay sát gã, muốn được nói với gã điều gì đấy à?

Em ơi…

“Có chuyện gì sao?”

Gã đáp lời, có thể thấy được gã đang lúng túng như thế nào khi phải đối mặt với em.

“Anh đang giẫm vào những bông hoa đấy, chúng sẽ nát mất.”

Gã giật mình nhìn xuống dưới chân. Những bông hoa nhỏ nằm ngay dưới chân gã, chúng đang bị chiếc giày gã mang đè xuống.

“Anh có thể nhấc chân lên được không? Chúng đang khóc kìa.”

Dazai vội vàng nhấc chân lên khi nghe Atsushi nói, em chỉ nhìn gã rồi cười trừ. Một nụ cười đẹp hơn cả hoa.

Và thế là gã quen em, gã quen em một cách kì lạ như thế đấy. Gã quen em khi những bông hoa của em đang khóc và bông hoa của gã nhẹ nhàng mỉm cười bắt chuyện với gã.

Atsushi và Dazai cùng nhau chăm sóc những vườn hoa. Em yêu hoa lắm, em nâng niu và trân quý những bông hoa rất cẩn thận. Em bảo rằng hoa là niềm hạnh phúc, hoa vỗ về những niềm đau ở nơi em. Và, em rất yêu hoa.

Nhưng thi thoảng, em của gã vẫn thường hay nói những điều rất kỳ lạ. Em nói rằng nếu một ngày em biến mất thì em muốn gã phải thật hạnh phúc, em muốn gã phải biết chăm lo cho bản thân nhiều hơn bởi với em, gã cũng là một bông hoa. Em bảo gã đừng cố gắng tự tử nữa. Những lúc như vậy gã chỉ xin em đừng nói nữa, đừng nói những điều như vậy. Gã chẳng thể tưởng tượng được cuộc sống sẽ như thế nào nếu thiếu em.

Nhưng giờ đây chẳng còn là tưởng tượng nữa, gã mất em thật rồi.

Lời thương chưa tỏ, hoa đã tàn phai.

Em đi, để lại bao nhung nhớ nằm lại, vườn hoa của em giờ chẳng còn tươi như trước. Hoa tàn, hoa rơm rớm nước mắt, hoa khóc cho cả cuộc tình tan. Atsushi đã ra đi vì một căn bệnh. Đấy, em luôn nói gã là phải biết chăm sóc tốt cho bản thân, vậy mà em lại chẳng chăm sóc được cho chính mình hả em ơi? Dazai luôn được biết đến là một kẻ thông minh, gã có trí thông minh hơn cả những người bình thường. Ấy thế mà, em của gã bị bệnh gã còn chẳng biết. Gã làm sao dám mường tượng những ngày qua em đã đau khổ đến thế nào để chống chọi lại căn bệnh kia. Gã thấy mình vô tâm quá, gã tự trách mình ngày đêm. Em ơi, em cũng chính là một bông hoa trong ngực trái của gã, em mang lại hạnh phúc ở mảnh hồn héo xác xơ này, em xoa dịu những niềm đau. Giờ hoa của gã đã tàn rồi, em muốn gã hạnh phúc thì hạnh phúc còn ý nghĩa gì nữa đâu em?

Gã một mình bước qua thêm mấy mùa hoa nở nữa. Hoa vô sắc, hoa chẳng còn ngát hương như những ngày trước. Bởi lẽ, hoa vẫn đau, hoa vẫn khóc cho những ngày không em. Lời chưa ngỏ với em đã mãi mãi nằm ở nơi đầu môi, chẳng thể thốt thành lời.

"Này Atsushi-kun, liệu em có biết không? Tôi yêu em nhiều lắm."

Gã khao khát được một lần nói ra.
_

Chiều hôm ấy, người ta vớt từ dưới sông lên một chàng trai trẻ với mái tóc nâu xù ướt nhẹp, chàng trai ấy đã chết do đuối nước. Bên bờ sông có một đóa hoa tươi, vài cánh hoa đã rụng mất. Bên trong bó hoa có đính kèm một bức thư, chỉ vỏn vẹn vài dòng chữ:

"Tôi đến với em nhé? Lần này nhất định tôi sẽ nói và không để vụt mất em."
_______
dilys.

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when DazAtsu - Chiều tà năm đó in dấu chân người. posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Videos

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Videos
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Event Planning Service?

Share