Bao giờ anh trả tiền thuê tim em?

  • Home
  • Bao giờ anh trả tiền thuê tim em?

Bao giờ anh trả tiền thuê tim em? 𝒶𝒸𝓉𝓊𝒶𝓁𝓁𝓎 𝓉𝒽𝑒𝓇𝑒'𝓈 𝓃𝑜 𝓃𝑒𝑒𝒹 𝓉𝑜 𝓅?

se hộ người thân ạ, xp m.n spam cmt một xí đừng để ý nha
29/12/2022

se hộ người thân ạ, xp m.n spam cmt một xí đừng để ý nha

TOP 20 AMS AMBASSADOR 2022

Phạm Vũ Quý - Phạm Bảo Thư

Mấy bữa nay, cậu học bá lai Tây ở trường Yonsei cứ thường xuyên phải tới quán cà phê ở ngay đầu đường đến trường, học xo...
15/08/2022

Mấy bữa nay, cậu học bá lai Tây ở trường Yonsei cứ thường xuyên phải tới quán cà phê ở ngay đầu đường đến trường, học xong một cái là lại nhanh chóng cất sách vở rồi phi ra đấy, khiến bọn sinh viên ở giảng đường cứ thắc mắc mãi

Cậu ta tên Kai, là sinh viên ưu tú có thành tích xuất sắc trong khoa kinh tế - marketing của trường. Đã thế cậu lại còn rất đẹp trai, nên tụi con gái trong khoa mà cứ khó là mang bài đi hỏi cậu

Nhưng mà cậu có để ý đâu

Cậu lại có ý, với cái người hay ngồi học cùng cậu trong quán cà phê kia…

À, phải gọi là chị mới đúng

Chị hiện đang học chương trình cao học ở Yonsei, để viết luận văn tốt nghiệp còn lấy bằng thạc sĩ. Mà chủ đề chị chọn có phần khó hơn, lại còn phải viết bằng tiếng anh. Chị cũng lâu chẳng động vào kiến thức chuyên ngành, tiếng anh cũng không quá tốt. May mà có một người bạn của chị giới thiệu cậu Kai đây giúp đỡ chị, nên công đoạn viết luận văn cũng nhanh hơn

Mà để tiện xong sớm còn bảo vệ bằng tốt nghiệp sớm, nên chị lưu luôn số Kai vào máy, rồi chiều nào cũng gọi cậu ra cà phê giúp mình. Hôm nay cũng không phải là một ngoại lệ

“Kai ơi? Em học xong chưa?”

“Chị ơi, giáo sư đang giảng nốt, lát em ra với chị nhé”

“Được rồi”

Chị chủ động cúp máy rồi thở dài. Nhìn đống tài liệu cùng những con số hiện đầy trên màn hình, chị đau đầu kinh lên được. Hôm nay cũng hơi mệt rồi. Chị ngả lưng vào ghế ngủ một chút, để lại máy tính với dòng chữ…

“Mô hình & giải pháp hình thành phát triển tổ chức Marketing ở các doanh nghiệp thương mại ở Seoul”

“Chị”

“Chị ơi”

Đến lúc chị mở mắt tỉnh dậy, ngoài trời đã tối mịt đến nơi rồi. Chị ngái ngủ tỉnh dậy, nhận ra có cả cái áo khoác denim to đùng được đắp lên người mình, còn ngồi bên cạnh chị là cậu Kai đang nghiên cứu các con số trên tài liệu

“Kai”

“Em đây. Chị mệt hả? Lúc em đến đã thấy chị ngủ gật trên ghế đấy”

“Ừm…công việc mấy nay bận quá, chị sắp xếp buổi chiều định bụng viết thêm một ít nữa, mà lại ngủ quên mất”

“Em bảo này, em đã viết xong hết cả chương ba luận văn cho chị rồi, em đang dịch thêm ít tài liệu cho chị nữa để chị viết chương bốn”

Chị giật mình, ngồi thẳng dậy nhìn Kai nghiêm túc nói. Trời đất quỷ thần, chiều nay chị còn viết mãi mới được một ít chương ba, mà giờ đã xong xuôi hết rồi. Cậu giúp chị nhiệt tình như thế này, chị không ngại sao được

“Kai này, chị biết là…mình…à không em đang giúp đỡ chị trong việc viết luận văn. Nhưng mà, em cứ giúp chị nhiều như thế thì làm sao được? Chị sẽ tự cảm thấy, thành quả của chị đạt được không phải là của chị mất”

Cậu nghe vậy liền dừng lại mọi việc đang làm, rời mắt khỏi màn hình máy tính, mệt mỏi bỏ kính ra nhìn chị.

“Chị nghe em. Em làm thế này, giúp cho chị là bởi vì cái này cũng không phải mỗi chị được lợi, mà em còn thu được nhiều kiến thức, vậy là lợi đôi đường”

“Chị biết chứ, nhưng…”
“Chị biết đấy, học khoa này vất vả lắm. Nhưng việc em có người để làm động lực cho mình phấn đấu mỗi ngày thì cũng tốt”

Chị nhìn thằng bé đầu vàng ngồi đối diện mình, cảm thấy khó hiểu. Giúp đỡ nhau là bình thường thôi mà, cậu nói cái gì vậy chứ

“Chị ơi, bây giờ mình sẽ ngồi nói chuyện thật nghiêm túc và thẳng thắn nhé. Em không đùa đâu”

Chị chỉ biết cười, cái gì mà lại nghiêm trọng tới mức này

“Ừ, em cứ nói bình thường thôi”

“Bây giờ, em sẽ không bàn về vấn đề luận văn của chị nữa. Gần đây em cảm thấy em cần phải nói mọi chuyện ra thôi, sẽ rất tốt nếu…”

“Có tâm sự gì đổ ra đi, chị ở đây nghe em nói”

Được sự ‘cho phép’ rồi, Kai mới yên tâm nói tiếp

“Chị…Cứ mỗi lần ở bên cạnh chị là em lại rạo rực không thôi. Bình thường em cũng nghĩ rằng, đó chỉ là sự lịch sự tối thiểu với một người lớn tuổi hơn, nhưng dần dần nó lại khác. Càng chú ý tới chị ở những thứ nhỏ nhặt, em lại càng không thoát ra được. Đầu óc em cả ngày, thực sự toàn là hình bóng chị vất vưởng ở trong đấy. Mỗi ngày ở cạnh chị, em đều thấy bình yên lắm. Em đã cố không nghĩ linh tinh rồi, nhưng em không làm được”

“…”

“Chị ơi, em thích chị”


Được 1 tháng sau thì chị cũng đã hoàn thành luận văn, công đoạn làm slide bảo vệ cũng đã đi tới bước cuối. Bây giờ chị chỉ phải tập thuyết trình bằng tiếng anh, để không bị run trước các giáo sư thôi.

Kai vẫn duy trì giúp đỡ chị, nhưng cả hai cũng không gặp nhau thường xuyên nữa. Chị nghe được lời tỏ tình của thằng bé thì chẳng biết phải làm sao, từ chối thì không nên, mà đồng ý thì chị phân vân. Nhưng quả thật, dạo này cứ tầm chiều, là chị lại ngước lên nhìn đồng hồ mãi…

Chị không lúc nào là không nhớ tới khoảnh khắc ấy, khi thằng nhóc con kém chị tới 5 tuổi kia lại nói lời yêu chị…Nhớ cả cái lúc nó bạo dạn hôn lấy chị nữa…

Thằng bé tỏ tình xong là mưa rào trút xuống. Chị không phản ứng một chút nào, cậu thất vọng bỏ đi giữa mưa. Chị hoảng quá chẳng biết làm sao, cầm đại cái ô ra chạy theo Kai, suýt thì ngã. Vẫn là cậu nhanh tay chộp lấy được chị mà bế lên ôm vào lòng, tay còn lại thì bật ô ra che. Mái tóc ướt sũng của cậu nhỏ giọt xuống dưới khuôn mặt đỏ ửng lên kia

“Chị làm vậy, không sợ ốm hả? Sắp viết xong hết rồi, nhỡ lăn ra ốm”

“Trời mưa to trút nước như thế kia, mà em dám…”

Kai khóa môi chị, hôn thẳng vào đôi môi trắng bệch vì lạnh của chị dưới cơn mưa tầm tã. Chị nhất thời á khẩu, chẳng hé răng được một câu

“Nếu chị ốm, em sẽ lo”

Bế chị trở vào quán cà phê lấy đồ, Kai đưa chị về tới tận nhà, mới nhẹ nhõm được một chút, rồi rời đi

Tận bây giờ, chị cũng chưa biết phải đối mặt với cậu như thế nào

Cứ nghĩ đến là mặt chị lại đỏ au lên

Nhưng chị vẫn còn gan, nhấc máy điện thoại lên gọi cho cậu như thường

“Alo…?”

“Em đây, chị nói đi”

“Ừm, thứ năm này chị có lịch bảo vệ trên trường”

“Thứ năm em trống tiết, chị yên tâm. Em sẽ đến”

“Cảm ơn em”

“…”

“Cảm ơn em vì mọi thứ”

“Không có gì, em đáp ứng được nhu cầu của chị bao nhiêu thì em sẽ làm”


Vèo một cái cũng tới thứ năm. Chị đứng ở trước cổng trường, ngó nghiêng khắp nơi. Chợt có người thơm lên má chị một cái làm chị giật bắn mình

“Em…em…”

“Em tới rồi. Mình vào được chưa?”

Không đợi chị phản ứng, Huening Kai cậu đã kéo chị vào giảng đường bảo vệ, nơi có các giáo sư ngồi đầy phía dưới, và cả các học viên chuẩn bị lên thuyết trình. Cậu đưa chị lên bục giảng, giúp chị kết nối máy tính

“Chị cố lên nhé, fighting!”

Đã đi xuống rồi, Kai lại không kìm được mà phi như bay lên cái bục, hôn chị một cái rồi chạy lên phía trên giảng đường tìm một chỗ ngồi để nhìn chị. Cả căn phòng ồ lên, có giáo sư còn cười khúc khích làm chị đỏ hết cả mặt


“Này!”

Lúc mà thấy chị nghe lời nhân xét của các giáo sư mà đã cuống cuồng dọn đồ thì Kai biết thừa chị định lẻn đi để tránh mặt cậu rồi

“Chị tránh mặt em đấy hả?”

“Đâu…đâu có…”

“Thế làm sao mà chị lại căng thẳng thế?”

Chợt Kai ghé sát mặt chị, khiến chị lấy tay che hết cả mặt vì ngại

“Người bình thường không ai ngại được như chị hết đó”

“…”

“À đâu, chỉ có hai trường hợp thôi”

“Trường…trường hợp gì…cơ?”

“Một là do em quá đẹp trai nên chị mới ngại, hai là do chị thích em. Có đúng không vậy chị thạc sĩ xinh đẹp?”

Kai vừa nói, một tay kéo chị vào lòng, tay còn lại cầm đống tài liệu chị đang dùng để che mặt. Chị lúc này đành chào thua cậu mà thoải mái nghịch lọn tóc ánh vàng kia

“Ừm…”

“Hả?”

“Chị lỡ để hình ảnh của em tràn ngập vào tim chị rồi”

_____

joey viết cái short này tặng bù cho sinh nhật Kai ngày hôm qua. Cơ bản hôm qua nhiều việc quá, quên đi mất tiêu 😅

À còn nữa...cái short này cũng làm joey nhớ đến câu chuyện của mẹ, một bà mẹ rất chi là "máu". Mẹ joey học cao học ở bên trường Ngoại thương từ năm 2020 để lấy bằng thạc sĩ, nhưng mà hoãn hai năm bảo vệ do bận việc nhà, cộng với cả viết luận văn bằng tiếng anh về cái vấn đề kinh tế mà mẹ joey cũng không hiểu lắm nên phải viết từ từ (cho những bạn nào muốn biết, mẹ joey viết về basel ii implementation ở nhật á)

thế là từ độ ra tết năm 2022, mẹ joey lao đầu vào viết luận văn cả ngày lẫn đêm ngựa ngựa nằm viết tiếng, cả tháng đã viết xong tận năm chương luôn =)))) ngay lập tức tháng 3 mẹ làm slide, tháng 4 bảo vệ. Giờ mẹ tui là thạc sĩ r á m.n hê hê tự hào nhắm 🥰


joey rất cảm ơn admin của 135BOLD đã ship gift taegyu từ tp hcm ra tận hà nội cho joey ạ 🥰🥰Gift admin gói cẩn thận lắm h...
15/08/2022

joey rất cảm ơn admin của 135BOLD đã ship gift taegyu từ tp hcm ra tận hà nội cho joey ạ 🥰🥰
Gift admin gói cẩn thận lắm hihi, cup holder cũng rất xinh nữa 😍

Hôm nay snhat hueningie, joey đã đi event của blog Tớ sẽ là Molang của cậu, Hueningie ở Hà Nội. Tuy là joey đến muộn khô...
14/08/2022

Hôm nay snhat hueningie, joey đã đi event của blog Tớ sẽ là Molang của cậu, Hueningie ở Hà Nội. Tuy là joey đến muộn không lấy được quà event nhưng đã có bạn moa share sticker và card cho mình

Mình xin cảm ơn blog Tớ sẽ là Molang của cậu, Hueningie vì hôm nay đã tổ chức một sinh nhật thật tuyệt vời cho anh bé của chúng ta nhé. Cá nhân mình thấy hai bạn admin của blog rấttt là cuteeee và mình hi vọng các bạn sẽ tổ chức thêm nhiều event thành công hơn trong tương lai gần

Và cảm ơn cả bạn moa tốt bụng kia nữa, cảm ơn vì đã share quà cho mình hihi

Pr fic Taegyu của tui àldskbaljdfhbsjfb🥳🥳🥳Nhà ông Kang ở cuối đường ý, đúng rồi cái tòa biệt thự cổ kính kia kìa, nhà đó...
09/08/2022

Pr fic Taegyu của tui àldskbaljdfhbsjfb🥳🥳🥳
Nhà ông Kang ở cuối đường ý, đúng rồi cái tòa biệt thự cổ kính kia kìa, nhà đó có một cậu con trai học đại học Kiến trúc Busan, thuộc tốp xuất sắc trong trường, làm hai ông bà nhà Kang cũng phổng mũi tự hào lắm.

Nhưng mà...cậu con trai nhà đó, đã từng có khoảng thời gian mà làm những hành động quái dị, cậu ta từng đứng một mình ở giữa đường, rồi nói chuyện vui vẻ như thể có ai đó bên cạnh vậy.

Giống như...cậu ta đang nói chuyện với ma...

Link: https://www.wattpad.com/story/291318311-b%C3%B3ng-ma-t%E1%BA%A1i-s%C3%A2n-ga-9-%C2%BE-l%C3%BAc-5h53-chi%E1%BB%81u

Hì hì truyện của joey đã đi được tới một nửa rồi, vừa hôm nay đăng chap xong, mạo muội lên pr chơi. Biết là đa số moa đọc fic thì sẽ thích fic đã hoàn hơn nhưng joey vẫn mong m.n ủng hộ long fic đầu tay này *cúi đầu 90 độ cảm ơn tất cả m.n*

Nhà ông Kang ở cuối đường ý, đúng rồi cái tòa biệt thự cổ kính kia kìa, nhà đó có một cậu con trai học đại học Kiến trú...

Hôm nay, sau giờ học, em lại phải lên phòng giáo vụ gặp Choi Beomgyu - giáo viên dạy môn hóa của lớp em"Thầy...""Không c...
03/08/2022

Hôm nay, sau giờ học, em lại phải lên phòng giáo vụ gặp Choi Beomgyu - giáo viên dạy môn hóa của lớp em

"Thầy..."

"Không có thầy thiếc gì cả. Tóm lại, còn ba ngày nữa thi môn của tôi, em có định học không?"

"Choi Gấu ơi...thôi mà, lại như lần trước...."

"Tôi chiều em quá giờ em đổ đốn ra như thế đấy hả? Kiểm tra miệng hôm nay em còn không trả lời được, điểm giả của em lại còn lúc nào cũng cao như vậy..."

"Tại anh gọi em lên đó chứ..."

"Thế tại sao trong giờ học của anh, em lại nói chuyện với cái thằng đại ca gì gì đó kia? Không biết mình có người yêu rồi à? Không hiểu là người yêu cũng ghét em nói chuyện với thằng khác à?"

"Đâu có..."

"Đi về nhà! Em học hành đến nơi đến chốn, không thì đừng có trách tôi ác"

"Em không thích học hóa!"

"..."

"Em...em không thích môn của anh dạy, được chưa"

Choi Beomgyu tức nổ cả phổi. Sáng nay, em người yêu của thầy không những không tập trung, gọi lên trên bảng rồi cũng không viết nổi một chữ, lại còn nói chuyện trong giờ với thằng con trai khác. Thử hỏi xem, có điên không chứ?

Giờ lại còn giở cái giọng mèo đấy ra cãi lại anh, đúng là cáu phát bực mình lên mà!

Anh chẳng muốn đôi co qua lại với em, thẳng tay xách cặp với đống tài liệu của mình đi ra khỏi phòng giáo vụ, còn em thì lẽo đẽo đi đằng sau anh mà năn nỉ

"Em biết lỗi rồi mà"

"Em xin lỗi, đáng lẽ ra em không nên nói như vậy"

"Đi mà, giúp em nốt lần này thôi. Mẹ em mà biết thì mẹ đánh em mất"

Anh chậm rãi quay đầu lại nói bằng tone giọng trầm đủ để em nghe thấy

"Nếu biết trước mẹ sẽ đánh thì em nên tự học ngay từ đầu có phải hơn không? Lỡ chơi rồi thì chịu, mà không muốn chịu thì đừng có chơi"

Beomgyu nói một câu thì quay đầu đi ra khỏi cổng trường, rẽ tới bến xe buýt, mặc kệ cho em đứng đó muốn đi đâu thì đi. Hôm nay anh giận em thật rồi, muốn dỗ nổi anh thì học cho tốt vào, xem xét thì còn tha cho. Em ở cùng với anh, mà nhà hai người thì cũng chỉ cách có một quãng xe buýt, nên anh để cho em tự đi về

"Tôi đây không quản nổi chị được nữa"


Beomgyu đang ngồi dưới bếp, vừa nấu nướng xong được một lúc thì nghe tiếng lạch cạch ở ngoài cửa

"Em về rồi"

"..."

Em ở ngoài đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm rồi. Bụng đói lắm, nhưng vì lòng tự trọng cao ngất kia, em đành bỏ qua bàn ăn, lết xác lên lầu trên. Lần này Beomgyu giận là có lý, em chẳng giận ngược lại anh được. Ngậm ngùi bỏ sách hóa ra khỏi cặp, em tắm rửa xong liền miệt mài nằm học kiến thức trong phạm vi kiểm tra đến tối mịt

"Trong sơ đồ mối liên hệ giữa hiđrocacbon và dẫn xuất chứa oxi, ankan được đặt ở ô trung tâm...ừm...C"

Em nằm gục trên bàn, mắt díp lại sắp ngủ tới nơi rồi. Học xong hết sạch đống lý thuyết. giờ em lại làm bài tập luyện

"Số hợp chất hữu cơ đơn chức, có cùng công thức phân tử C3H6O2 và đều tác dụng được với NaOH là...?"

"ừm...4...đáp án...B"

"Tôi đã bảo em bao nhiêu lần cái câu này rồi hả? Số hợp chất là 3 cơ mà...Làm xong cứ sai loạn cả lên thôi, chả hiểu gì cả"

"Anh..."

Em giật mình ngước đầu lên. Anh đã đứng đó từ bao giờ, trên tay là khay đồ ăn thơm phức. Anh đặt khay xuống bàn, gấp sách vở hóa cất gọn qua một bên, bế em đang gà gật ngồi lên đùi mình mà đút từng miếng cơm. Em học hóa mệt như vậy, Beomgyu cũng đỡ giận phần nào, còn thương nữa...

"Học hành mệt rồi, ăn đã"

"Ừm"

"Ăn cho khéo, rớt hết cơm rồi kìa"

Em ăn hết cả khay cơm anh đút thì cũng đã ngả vào lòng anh mà đi vào vùng đất giấc mơ rồi. Nhẹ bế em lại giường, Beomgyu thở dài dọn hết khay cơm xuống dưới rồi mò lên lầu, ôm em ngủ nốt


3 ngày sau, anh cầm một xấp bài kiểm tra mới in lên lớp em, phát cho từng đứa học sinh một. Kiểm tra thông thường thôi mà đứa nào đứa nấy vã cả mồ hôi. Beomgyu thấy em bình tĩnh giải từng câu một, trên mặt chả có biểu hiện gì là cảm thấy khó nhằn liền yên tâm

Nhưng ai mà ngờ được...

Ngay chiều hôm sau, lúc em mới đi học về, quăng cặp qua một bên thì mặt anh đã tối sầm, trên tay là bài kiểm tra 1 điểm của em

"Em đã làm cái gì ở trong giờ thi vậy hả?"

"Em..."

Thấy em có tờ giấy bé tí ở trong tay, anh không chần chừ giật luôn mà xem. Nhìn qua tờ giấy, anh nhếch mép cười vứt nó đi, để lộ ra "đáp án" của bài kiểm tra bữa nọ

"Còn dám phao?"

"...chồng yêu...giúp em lần này thôi, nhé?"

"Đúng là...em không hợp để học hóa đâu, chỉ hợp làm vợ tôi thôi. Hôm nay đừng mong tôi tha cho em"

Choi Beomgyu thẳng tay xốc em lên mà đi lên lầu, mặc cho em la oai oái đòi thả xuống, anh cứ thế mà đánh đít em

Được, Beomgyu tôi đây sẽ giúp em, nhưng mà phải có qua có lại thì mới giúp chứ nhỉ?

Sau đó...

À, sau đó gì nữa :)))


31/07/2022

🐧: có lẽ các bài hát của chúng mình sẽ vô cùng mới lạ đối với một vài bạn ở đây í
(ý ning là với những bạn chưa từng biết đến tubatu)
🙎🏻‍♀️: NOOOOOO
( phản lại câu ning nói, tất cả đều biết đến tubatu á)

huhu, hôm trước mí bạn còn lo rằng sẽ ít moa đến nma hôm nay moa b**g tràn ngập ở dưới khán đài luônnn. nhìn cách tubatu bất ngờ khi mọi người đều biết đến ca khúc cả nhóm đáng iu lắm. cảm ơn vì màn trình diễn siêu tuyệt vời hôm nay nhéee

Các anh đừng lo nhé, đừng lo sợ rằng sẽ chẳng có ai ở dưới sân khấu đẹp đẽ đó để cổ vũ các anh cả. Vì sân khấu hôm nay, ...
31/07/2022

Các anh đừng lo nhé, đừng lo sợ rằng sẽ chẳng có ai ở dưới sân khấu đẹp đẽ đó để cổ vũ các anh cả. Vì sân khấu hôm nay, 90% đã được lấp bởi MOA với đầy tình yêu thương rồi 💚

Ngày xửa ngày xưa, vào thời Joseon hưng thịnh, Choi Soobin chính là con trai đầu của dòng họ Choi cao quý, còn em chỉ là...
28/07/2022

Ngày xửa ngày xưa, vào thời Joseon hưng thịnh, Choi Soobin chính là con trai đầu của dòng họ Choi cao quý, còn em chỉ là con của một người làm, thân phận thấp kém. Em được ông chủ xếp vào đám người làm của thiếu gia để hầu hạ cạnh hắn…Rồi thế nào mà, chính hắn đem lòng thương em chứ chẳng phải là một vị tiểu thư môn đăng hộ đối nào khác. Đến lúc mà ông bà chủ phát hiện ra, thì em bị đánh đến không ra hình người, rồi bị đám người làm khinh miệt ném vào nhà kho.

Đợi tới khi hắn đến, em đã chỉ còn là cái xác đang thoi thóp.

“Chàng ơi…chàng nghe em nói đã”

“Không nói năng gì nữa…Tại sao nàng lại ra nông nỗi này, hả?”

“…”

“Nàng hứa với ta đi…Bất luận có chuyện gì xảy ra, đừng quên ta, cũng đừng bỏ rơi ta, nhé?”

Em nằm trong lòng hắn nhẹ gật đầu, máu vẫn còn đọng trên khóe môi. Em cố mỉm cười, dùng bàn tay đầy máu ấy lau hết dòng nước mặn chát còn đọng trên đuôi mắt hắn.

“Chàng ơi…nếu mà em sinh ra trong một…một gia đình q-quyền quý, m-môn đăng hộ…hộ đối, liệu chàng c-có…”

Hắn nghe em hỏi vậy cũng chỉ biết cười khổ mà trả lời

“Nàng còn dám hỏi…Choi Soobin này, một lòng một dạ yêu thương em. Sai lời lập tức trời đánh cho chết…”

“Soobin ơi…em yêu chàng…”

Nói rồi, em ngất lịm đi. Choi Soobin điên cuồng phá cửa nhà kho, nhanh chóng đưa em ra chạy thẳng về phía nhà của lương y. Chỉ cần chậm thêm một chút nữa, chắc là người thương hắn chết mất…
Em khỏi bệnh, ông bà chủ không chần chừ một giây, tiễn em ngay ra khỏi phủ họ Choi nhân lúc hắn đang có việc ở thị trấn bên cạnh. Soobin về tới nhà sau một ngày mệt nhoài, không thấy bóng dáng em sà vào lòng mình, hầu hạ mình, hắn đâm cáu giận. Hỏi bọn người làm trong phủ mới biết, sáng nay ông bà chủ đã đuổi em đi mất rồi

Có trời đất mới biết tối hôm đó hắn đã tức giận như thế nào. Cả căn phòng đầy mảnh sành gốm sứ, giấy tờ vung vãi khắp nơi, thậm chí còn có máu của hắn văng khắp phòng.

Rồi hắn không thiết tha gì tới việc mình là con trưởng của nhà quyền quý nữa

Hắn tới kỹ viện

Hắn tới sòng bạc vui chơi

Nhưng những lúc rượu chè bê tha như vậy, hắn lại rơi nước mắt

Khóe mắt hắn tràn ngập hình bóng của em

Nhớ thì đau

Mà bảo hắn quên, thì hắn không làm được…

Hắn hận cái xã hội chết tiệt này, dám ngăn cách em và hắn tới với nhau
-
𝘒𝘩ô𝘯𝘨 𝘴𝘢𝘰…𝘋ù 𝘵𝘩ế 𝘨𝘪ớ𝘪 𝘯à𝘺 𝘤ó đó𝘯𝘨 𝘣ă𝘯𝘨 đ𝘪 𝘤𝘩ă𝘯𝘨 𝘯ữ𝘢, 𝘦𝘮 𝘤𝘩ỉ 𝘭à 𝘮ộ𝘵 𝘷à 𝘥𝘶𝘺 𝘯𝘩ấ𝘵 𝘤ủ𝘢 𝘵𝘢…𝘛𝘢 𝘤𝘩ấ𝘱 𝘯𝘩ậ𝘯 đớ𝘯 đ𝘢𝘶 𝘵ớ𝘪 𝘳ỉ 𝘮á𝘶 𝘵𝘳𝘰𝘯𝘨 𝘵𝘪𝘮, 𝘯𝘩ư𝘯𝘨 đừ𝘯𝘨 𝘭𝘰…𝘝ì đó 𝘭à 𝘦𝘮, 𝘷ậ𝘺 𝘯ê𝘯 𝘵𝘢 𝘩𝘰à𝘯 𝘵𝘰à𝘯 𝘩ạ𝘯𝘩 𝘱𝘩ú𝘤

-

Em bị đuổi đi, may mắn được nhà họ Kang cưu mang, nhặt về làm con nuôi, trở thành một tiểu thư đài các thật xinh đẹp, sống trong nhung lụa áo gấm. Nhưng em đâu có quên được hắn chứ…

Và rồi…

Em, trên đường về phủ họ Kang

Hắn, vừa từ kĩ viện ra, quần áo xộc xệch, người bê tha nồng nặc mùi rượu

Hai người vô tình gặp nhau ở trên cánh đồng hoa ngoài thị trấn giữa đêm trăng tròn

“Ta đã từng tự hỏi, khi nước mắt ta ngừng rơi, khi ta đủ dũng khí để đối mặt với thực tại, liệu ta có thể đứng trước mặt chàng thật lộng lẫy và xinh đẹp không…”

Choi Soobin nhìn về hướng phát ra tiếng nói, mặt nghệt ra, thở hắt. Rồi hắn khóc…

Vì em xuất hiện trước mặt hắn, giống như trong cái thứ ký ức lung linh mờ ảo của hắn. Người thương của Choi Soobin, cuối cùng cũng tìm về rồi…

“Nhưng cuối cùng, ta vẫn là không thể ngừng nhớ, không thể ngừng yêu chàng được…”

“Đừng nói nữa”

Hắn vứt bình rượu trên tay, chạy tới ôm chặt em vào lòng. Hắn sợ, sợ rằng nếu bản thân chỉ cần buông tay một lần nữa, em sẽ tan biến mất. Nước mắt của em cứ chảy dài ra vì thương hắn. Choi Soobin của em bây giờ, người cũng chẳng ra người nữa rồi. Đầu tóc râu ria cứ mọc dài ra, mắt sưng lên thậm tệ vì khóc. Em run rẩy vén tóc của hắn sang một bên, lau nước mắt cho hắn rồi cười.

Hắn nắm chặt lấy cổ tay em, nhìn em thật chân thành.

“Ta đã đánh cược toàn bộ tình cảm của mình vào nàng…Làm ơn, đừng rời xa ta nữa…Không có nàng, ta đau lắm, đau ở đây này”

Hắn lấy tay em đặt vào tim mình, rồi lại kéo em vào lòng. Đã lâu lắm rồi, hắn không có được cảm giác bình yên khi ở bên em

“Nàng ơi, hay mình bỏ trốn nhé.”

“Đi thật xa, để không ai ngăn cản được chúng ta nữa”

Dưới đêm trăng mờ ảo ấy, chỉ thấy nàng ta khẽ gật đầu trong hạnh phúc.

Và rồi hai người bỏ trốn thật. Cũng không một ai biết họ đi đâu

Chỉ biết rằng, họ đã đi thật xa, tay trong tay, chẳng cảm nhận được đau khổ nữa
𝐍ế𝐮 𝐧𝐡ư 𝐜𝐡à𝐧𝐠 đ𝐚𝐧𝐠 𝐯ượ𝐭 𝐪𝐮𝐚 𝐜𝐨𝐧 đườ𝐧𝐠 𝐦ờ 𝐬ươ𝐧𝐠 ấ𝐲 để 𝐤𝐢ế𝐦 𝐭ì𝐦 𝐭𝐚
𝐓𝐡ì 𝐱𝐢𝐧 𝐜𝐡à𝐧𝐠 𝐡ã𝐲 đ𝐢 𝐭𝐡𝐞𝐨 𝐜𝐨𝐧 đườ𝐧𝐠 đượ𝐜 𝐡ọ𝐚 𝐛ở𝐢 á𝐧𝐡 𝐭𝐫ă𝐧𝐠 ấ𝐲
𝐍ế𝐮 𝐧𝐡ư đô𝐢 𝐭𝐚 𝐬ẽ 𝐜ó 𝐭𝐡ể 𝐥ạ𝐢 𝐤𝐡𝐢ế𝐧 𝐧𝐡ữ𝐧𝐠 𝐛ô𝐧𝐠 𝐡𝐨𝐚 𝐧𝐠à𝐲 𝐱𝐮â𝐧 𝐧ở 𝐫ộ
𝐓𝐡ì ướ𝐜 𝐬𝐚𝐨 cho 𝐭𝐚 𝐯à 𝐜𝐡à𝐧𝐠 𝐬ẽ 𝐯ề 𝐛ê𝐧 𝐧𝐡𝐚𝐮…




Úi trời nay người yêu tui máu quá, livestream cháy cả địn thoại 🤣🔥

21/07/2022
Em kiệt sức rồi...Biết sao không? Em chỉ muốn về nhà...Dù đã qua nửa đêm rồi, đường phố vắng lặng vẫn còn một người con ...
21/07/2022

Em kiệt sức rồi...

Biết sao không? Em chỉ muốn về nhà...


Dù đã qua nửa đêm rồi, đường phố vắng lặng vẫn còn một người con trai tóc nhuộm tím, tay cầm chai rượu đi ngật ngưỡng trên phố. Cậu mệt rồi, cơ thể không kìm được mà ngã gục xuống vỉa hè. Khi say cậu không lảm nhảm những câu linh tinh, không trở nên mất kiểm soát. Chỉ là đôi mắt ấy có chút đăm chiêu, nghĩ ngợi nhiều thứ.

Mười năm qua, cậu chưa một lần đặt chân về lại nơi kia...

Từ sau bộ phim đầu tay của mình, Taehyun trở thành diễn viên khá là nổi bật, tên tuổi vì vậy mà cũng được nhận diện nhiều hơn. Vài năm sau thì cậu trở thành sao hạng A, lấn sang làm mẫu ảnh và ca hát nữa. Số lần paparazzi, những tay săn ảnh bám, cả sasaeng fan nữa, bám theo cậu là không đếm xuể.

Nhờ thế mà Taehyun sống trong giàu sang, tậu được vài căn biệt thự, xế hộp, quần áo đủ đầy chẳng thiếu thứ gì. Cậu kề cận nhiều người, có cả fan nữa. Nhưng cậu lại thấy cô đơn vô cùng. Mỗi lần về căn biệt thự chẳng có ánh đèn sáng nào chờ đợi. Ngay cả khi kết thúc một ngày mệt mỏi, khép mi dưới tấm chăn ấy, lại là sự trỗng rống tới lạnh lẽo. Tâm hồn cứ vậy mà lơ lửng, đôi mắt cứ nhìn lên trên nhà đảo một vòng, không tài nào ngủ nổi trong không gian tĩnh mịch kia

Hôm nay Taehyun trốn quản lý lẻn ra ngoài mua rượu, là vì sự buồn chán vô tận cần phải giải tỏa. Khi gây dựng được tên tuổi, cậu đã mong rằng những điều này sẽ không phải là do cậu tự tưởng tượng ra mà đánh lừa chính mình.

Giờ đây, cậu lại chỉ mong thứ ảo mộng tẻ nhạt này tan vỡ.

-

Liệu bây giờ, em trở về, anh có còn ở đó chờ em không?

-

Mười năm trước...Có một Choi Beomgyu không ngần ngại, đi xin việc tứ phương, làm quần quật từ sáng sớm tới nửa đêm mới về nhà.

Choi Beomgyu về tới nhà, mệt mỏi cởi áo khoác ra t

"Anh!"

"Sao thế? À chết rồi, anh lại quên không làm bữa tối"

Anh lật đật ngồi dậy định chạy vào bếp thì bị Taehyun kéo lại

"Hôm nay, em tới buổi casting lần trước em nói với anh đó. Em trúng vai nam phụ rồi!"

Beomgyu giật mình, điện thoại cầm trên tay rơi xuống nền đất. Anh quay qua đứa em nhỏ, xúc động hỏi

"Có thật không? Em...không gạt anh?"

"Là thật"

Lúc này Beomgyu mới vỡ òa cảm xúc mà ôm cậu em của mình, hét lên sung sướng. Cậu mặc áo khoác vào, lấy áo mặc cả cho anh nữa, sập cầu dao rồi nắm tay anh đi ra khỏi nhà

"Đi! đi ăn"

Anh mỉm cười, cùng cậu khóa cửa nhà, hí hửng đi xuống dưới phố mua eomuk để ăn. Tìm được quầy eomuk ở cách nhà không xa, hai người dừng chân lại để ăn. Nhìn anh ăn vô tư, vui vẻ chẳng lo nghĩ, Taehyun vui lắm. Có cơ hội này rồi, cậu sẽ không để anh phải khổ nữa

"Nào anh ăn eomuk cẩn thận chút đi, rớt hết này"

Taehyun cằn nhằn lấy giấy ăn để trên quầy đồ ăn vặt mà lau cho Beomgyu, khiến cô bán hàng cười hỏi

"Hai đứa là người yêu nhau hả?"

"Vâng..." - Beomgyu ngại ngùng nắm chặt tay Taehyun mà trả lời

"vậy giữ nhau cho tốt vào nhé"

Sau khi ăn xong, Taehyun trả tiền cho cô bán hàng, rồi khoác tay anh đi dạo phố. Trời lạnh rồi, nhưng Taehyun may thật đấy, cậu có anh ở bên cạnh sẵn sàng san sẻ mọi khó khăn với mình. Tay trong tay, hai người bước đi trên con đường phủ tuyết trắng xóa. Đột nhiên Beomgyu dừng lại, dè dặt hỏi

"Taehyun này..."

"em nghe"

"Sau này nổi rồi, em có quên anh không?"

"Anh sợ hả?"

"ừm"

Kang Taehyun chẳng ngần ngại ôm chặt anh vào lòng mình, thủ thỉ những câu ngọt ngào khiến Beomgyu yên tâm mỉm cười

"Làm sao mà em bỏ anh được chứ đồ ngốc này? Khi nào em nổi tiếng, anh nhất định sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian"

"hứa đi...phải đóng dấu đầy đủ nữa"

"Em hứa"

Đôi bàn tay ấm áp của cậu đặt lên má anh. Cậu cúi xuống hôn anh, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng chan chứa đầy tình yêu thương.


Dưới bầu trời tuyết rơi năm ấy, cậu và anh đã từng hứa với nhau như vậy. Còn bây giờ, trong căn nhà xưa cũ, chỉ còn Beomgyu cô đơn ngồi đón giao thừa một mình. Anh đã xin nghỉ việc ở những chỗ làm ngày xưa, mở một quán cà phê nhỏ sống qua ngày. Giao thừa ngồi đan mũ, anh vẫn tự hỏi, dạo này Taehyun sống tốt không nữa

Anh vẫn nhớ, sáng hôm đó, Taehyun bước ra khỏi nhà, cậu còn rải nụ hôn khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, nói rằng hôm nay sẽ về sớm. Nhưng càng ngày, số lần cậu về lại càng ít. Bây giờ thì chẳng còn về nhà nữa. Chả thể trách cậu được do anh hiểu diễn viên bận cỡ nào, huống hồ cậu còn là sao hạng A. Mười năm rồi, cậu không một lần đặt chân về nhà, nhưng anh vẫn bật đèn cửa, vẫn chờ đợi. Điên thật đấy, Beomgyu tự nhủ

Chiếc mũ đan xong cũng nằm trên mặt bàn lạnh lẽo. Anh dọn dẹp mọi thứ thật gọn gàng, đi ra cửa chính bật đèn lên. Đèn rọi sáng cả hiên trước nhà. Mỉm cười khóa cửa, năm nay chắc cũng vậy...cậu không về đâu. Tắt hết đèn ở trong, anh tính đi lên phòng. Chợt chuông cửa lại reo lên

"Ai đó?"

Cạch!

Tim anh hẫng lại một nhịp. Trước mặt anh là một Kang Taehyun trong tình trạng say xỉn đứng trước cửa nhà. Anh định đóng cửa thì đã bị cậu giữ lại, kéo cả hai vào trong nhà

"Em say rồi"

Taehyun mệt mỏi dụi đầu vào hõm cổ anh mà hít lấy hương lavender. Beomgyu cũng không nói gì, để im cho cậu ôm. Beomgyu nhớ Taehyun là thật, bây giờ gặp cậu rồi, tâm trạng anh lại lẫn lộn không thể tả

"Em xin lỗi..."

"Em chả có lỗi gì với anh cả, xin lỗi làm gì"

Bỗng nhiên Taehyun lại nổi giận với anh, đẩy anh vào tường mà hôn mạnh bạo. Cơ thể Beomgyu bị đập vào tường đau liền la lên. Lúc cậu nhận thức được mọi chuyện mà buông anh ra, thì đã thấy nước mắt anh rơi xuống từ bao giờ

"Em buông ra, anh không muốn!"

"Em xin lỗi, em không thực hiện được lời hứa năm đó..."

"Em ác lắm. Mười năm em bỏ anh một mình, giờ về đây làm gì?? Em có nhà, có xe, có tiền rồi, về đây với anh làm gì hả???"

Anh không thể chịu nổi được nữa, cảm xúc liền trào ra, cứ thế gào khóc thảm thương. Taehyun ở bên cạnh chỉ biết ôm anh thật chặt, chẳng biết nói gì cả. Không chống lại nổi sức mạnh của cậu, Beomgyu ngồi thụp xuống khóc thì đã bị cậu bế ngồi vào lòng. Ngồi bệt xuống đất, Taehyun dựa vào góc tường mà dỗ dành người thương.

Khóc xong chẳng còn chút sức lực, anh đành dựa vào vai cậu. Ánh đèn đường từ ngoài cửa sổ hắt về phía chỗ hai người ngồi. Cậu chợt nhận ra rằng, cả hai dẫu chẳng nói một lời trong đêm bình yên cũng là cảm thấy thoải mái. Vì chỉ cần nơi nào có đối phương, nơi đó là nhà...

"Anh biết không? Mười năm qua, sống trong giàu sang phú quý nhưng em thật sự không cảm thấy hạnh phúc. Em luôn phải trở nên mẫu mực trước sóng truyền hình, trước tất cả mọi người. Em không thể gọi anh, không thể nói yêu anh ở bất cứ chỗ nào, chỉ sợ có người phát tán ra rồi làm tổn hại tới anh."

"..."

"Anh nhớ ngã ba đường trước khi dẫn về nhà không? Em luôn tới đây, luôn nhìn anh làm việc ở quán cà phê bé xíu đó, luôn quan sát anh khóa cửa nhà trước khi đi ngủ. Không hiểu sao, em lại do dự mà chạy khỏi đó. Em sợ tất cả những gì em làm sẽ tổn hại tới anh, nên em không thể chào anh một câu đàng hoàng được. Em..."

"Chắc em mệt lắm..."

Ngẩng lên nhìn Taehyun, Beomgyu mới chợt nhận ra cậu trưởng thành hơn nhiều. Nhìn thấy bọng mắt thâm quầng của cậu, anh liền thơm nhẹ vào đôi mắt cậu, cả sống mũi cao kia nữa. Dừng lại ở môi, anh dè dặt nhìn cậu. Ngay lập tức, Taehyun kéo anh vào nụ hôn dài, cuồng nhiệt kia. Beomgyu lại không kìm được mà khóc. Nhận ra tiếng nấc nhỏ kia, cậu liền buông anh ra

"Em làm anh đau hả?"

Beomgyu lắc đầu. Lại được Taehyun vỗ về, an ủi, yêu thương, anh vui lắm. Cậu đưa tay lên quệt hai hàng nước mắt anh đi

"Đừng khóc nhé, em sẽ đau lòng lắm...Vả lại, em nghĩ tới lúc nên dừng, 10 năm là quá đủ rồi..."

"Không được, đó là sự nghiệp của em, đừng vì anh..."

"Yên tâm, em sẽ quay trở lại, vào một ngày nào đó. Còn giờ, em phải thực hiện lời hứa trước đã"

Taehyun đứng dậy, mang anh đặt nằm trên ghế sô pha rồi cũng nằm cạnh mà thiếp đi sau một đêm dài. Khó khăn vất vả như vậy là đủ rồi, tới lúc cần phải trở nên hạnh phúc thôi

___
Ở cạnh anh em sẽ chẳng bao giờ phải lo lắng nữa, lúc nào cũng là cảm thấy đủ đầy. Em thấy thật may mắn khi em rời đi, anh vẫn luôn bật đèn cửa chờ em trở về. Cảm ơn anh, vì đã yêu em, trân trọng em ngay cả khi em chẳng có gì thu hút

Vì anh biết không? Chỉ cần là ở cạnh anh, thì nơi đâu cũng là nhà




tiệm hoa xinh này gửi tới m.n một chút taegyu hôm nay, hi vọng m.n thích 💐
📷luvjaemin

Hắn - một racer của tổ lái có tiếng nhất trên đất Hàn. Hắn ngông cuồng, ngạo mạn, luôn sử dụng quyền lực và tên tuổi của...
06/07/2022

Hắn - một racer của tổ lái có tiếng nhất trên đất Hàn. Hắn ngông cuồng, ngạo mạn, luôn sử dụng quyền lực và tên tuổi của mình để đàn áp những người khác. Nhưng dù là như thế, tim hắn lại mềm nhũn trước một người con gái "tầm thường" – em

Em - một tiếp tân khách sạn, vô tình một vài lần đụng mặt hắn khi hắn có việc tại nơi này. Hắn thích em, em cũng kệ không quan tâm. Hắn tự bắt chuyện với em rồi trêu em, tự độc thoại một mình, rồi lại làm phiền khi em đang có cuộc gọi với khách hàng. Em khó chịu lắm chứ, nhưng em phải nhẫn nhịn do em biết hắn là người quyền lực, hơn hết khách hàng là thượng đế. Và với thứ quyền lực đó, hắn có thể làm cho em thất nghiệp bất cứ lúc nào.

Hắn rủ em đi chơi, đi ăn, đi xem phim, em đều không thích, phải tới lúc hắn dọa cho em thất nghiệp em mới miễn cưỡng đi. Có lần đi chơi, hắn móc được chìa khóa nhà của em liền đi đánh thêm một chìa nữa. Từ đó ngày nào hắn cũng tới nhà em. Biết thừa em không dám làm gì nên hắn tha hồ ăn chực rồi ngủ luôn ở trong căn hộ đó. Ai lại để người lạ vào nhà mình riết như thế, em cũng có phản kháng lại nhưng hắn không ở với em được thì hắn làm gì?

Hắn gọi điện.

Một ngày làm việc của em không thể thiếu những cuộc gọi của hắn. Hắn gọi từ sáng sớm chỉ để nhắc em dậy đi làm, trưa cũng gọi để hỏi em có ăn gì không để hắn mang đến, tối cũng gọi chỉ để nhắc em ngủ đúng giờ giấc tránh hại sức khỏe. Nhưng câu chuyện không phải chỉ có thế, vì sáng sớm và tối muộn sẽ không bao giờ là đủ cả...

Trong một ngày hắn cứ canh được 5' thì lại gọi cho em. Em chặn các cuộc gọi từ hắn, hắn liền lập tức gọi mạng cho em. Em tắt mạng trên điện thoại? Không có vấn đề gì cả, hắn lập tức lôi số điện thoại tổng đài ra gọi cho em liên tục. Vì là công việc, em đã cố gắng không chửi hắn qua số tổng đài, nhưng hắn đùa dai quá làm em phát cáu. Cái đuôi chết tiệt này!!!

Reng renggggg!!!

"Alo, tổng đài khách sạn 20cm xin nghe."

"Mới 5 phút không nghe được giọng nói của em mà anh nhớ em quá..."

"Tôi không có hứng thú với anh. Đừng có làm phiền tôi khi tôi đang ở trong giờ làm việc."

"Thôi mà...Anh nổi tiếng, đẹp trai, nhà giàu, đi xe đẹp, anh có gì không tốt. Mà lấy anh thì tài sản của anh là của em, thậm chí anh còn là của em, hời quá còn gì. Mà chả hiểu sao em lại không thích anh nữa, danh sách những cô gái tỏ tình anh còn dài hơn mấy chục quyển từ điển bách khoa nữa..."

"Ô, thế thì lời cho anh quá. Anh coi cái list đó, chọn bừa một người, rồi lấy người đó, an nhàn sống tới hết đời với đối phương, không phải là nhanh hơn à?"

"Nhưng mà hôn nhân phải lựa kĩ chứ?"

"Thế thì hôn nhân của tôi cũng phải lựa kĩ mà, đâu thể vì anh nói yêu tôi thì tôi lập tức cưới anh?"

Tút tút... Hắn cười nhẹ một lúc. Cô gái này đúng là khiến hắn phải chết mê chết mệt. Cách năm phút nữa gọi lại em vậy, hắn nghĩ. Hắn nhớ em chết mất!!

Có lần hắn đưa em tới tổ lái, rồi giới thiệu em với mấy người anh em dưới trướng mình. Dù em cố gắng trưng ra bộ mặt tươi vui nhất có thể, nhưng khi hắn giới thiệu em là người yêu hắn, em không nhịn được mà cấu hắn ở tay. Hắn mặt không một chút đau, tiếp tục nói cười bình thường với mọi người. Lúc về em còn khó chịu ra mặt với hắn, hắn cười cười rồi bảo:

"Thế em không phải là người yêu anh thì là cái gì?"

Em tức lắm nhưng mà chả nói gì, hắn thấy thì bẹo má em tới đỏ lên rồi mới thả ra, chậm rãi nói:

"Tình hình là anh phải đi khỏi Seoul một thời gian, em... nhớ giữ sức khỏe. Anh vẫn sẽ gọi cho em, nhưng chỉ là không ở bên cạnh em được thôi."

"Ừm anh biến luôn đi. Ai mướn anh làm phiền cuộc sống của tôi vậy?"

"Được rồi, anh biến đây, bé yêu ở nhà đợi anh." – Hắn xoa đầu em một lúc rồi đút tay vào túi quần đi thẳng. Em rùng mình một chút rồi cũng xách túi đi về nhà.

Bẵng đi một vài tháng, em không thấy hắn lởn vởn cạnh mình nữa, tự dưng lại thấy thiếu thiếu. Hắn vẫn gọi cho em, chỉ là tần suất các cuộc gọi xuất hiện ngày càng ít đi. Vắng bóng hắn, cuộc sống của em trầm hẳn đi. Em sa vào lưới tình của hắn rồi chăng?

"Không có chuyện đó đâu, ai thèm nhớ cái đuôi nhỏ chết bầm đó."

Một hôm, lúc em đang đứng thừ ra ở quầy lễ tân nghĩ về hắn thì máy điện thoại rung lên. Em mở điện thoại lên đọc được dòng tin nhắn thì không nghĩ nhiều mà chạy ra ngoài cửa, màn hình tin nhắn vẫn hiện trên trên máy điện thoại.

"Bé ra ngoài cửa đi, anh chờ bé ở ngoài"

Em đứng ở cửa thấy dáng hắn chờ cạnh con xe mà chạy lại ôm từ phía sau làm hắn giật mình.

"Em... chạy ra?"

"Anh đi lâu thế, sao giờ mới về?"

"Em... nhớ anh? Ngóng anh đến à?"

"Không... ai thèm nhớ!!!"-Em phụng phịu nhìn hắn

Hắn cầm bàn tay em gỡ ra, ôn nhu mà xoa đầu.

"Hôm nay anh tới đây nói với em rằng công cuộc cưa đổ em của anh đã dài 7 tháng."

"Vậy à?"

"Ừm, nên anh muốn hỏi em lần nữa, là em có đồng ý làm vợ anh không?" – Hắn lấy một bó hoa trên xe ra rồi đưa cho em. Em cười, tinh nghịch hỏi hắn:

"Thế bây giờ tôi không đồng ý thì sao?"

Anh đảo mắt rồi nói tiếp:

-"Thì anh vẫn tiếp tục cưa em chứ sao? Cưa tới khi nào em đổ anh chết mê chết mệt luôn."

"Đồ thiếu liêm sỉ nhà anh!!!"

"Giờ sao, giờ có theo anh về làm dâu mẹ anh không?"

"Trai ngoài đường theo em đầy ra, do anh cưa em ghê quá nên em chấp nhận thôi." – em nói xong thì giật bó hoa trên tay hắn rồi cười.

"Hốt được cục vàng về rồi, anh đành phải bắt em nghỉ việc rồi đem cất tủ thôi."

Hắn bế em đặt lên xe, rồi lái đi mất.


_________________________

Huhu dạo này sao có nhiều bài viết công kích tới các anh bé của tui ở trên wev thế nhỉ? M.n tích cực gửi mail về để hybe xử lý nhé, có thể lên các page đầu tàu để xem thêm thông tin ạ

Address


Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Bao giờ anh trả tiền thuê tim em? posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Event Planning Service?

Share