14/02/2023
[ ] Ăn kẹo hong?
•Neteyam đột nhiên nhận được lời mời kết bạn từ thằng nhóc khối dưới, mới biết được vốn dĩ họ đã gặp nhau rất nhiều lần trước đó rồi...
(Au trái đất! Vườn trường niên hạ)
Quà Valentine của Miy đâyyy, chúc 500 ae có ngày lễ tình êu zui zẻ:33
___________________
Anh nằm dài trên chiếc bàn gỗ thân thuộc mà gấp sách giáo khoa lại, tiếng thầy chủ nhiệm đã vãn đi từ lâu. Sáng nay lớp chỉ có 3 tiết nên giờ quả thực đang rất rảnh rỗi, điều đó khiến tên lớp phó học tập này cảm thấy không quen cho lắm.
Đầu tháng một gió lạnh hẵng còn thổi, Neteyam rúc người quấn chặt chiếc áo khoác đồng phục phủ kín cơ thể, nhàm chán lướt facebook trong khi tụi bạn trong lớp rục rịch bàn luận về kì nghỉ tết và số tiền lì xì chúng nó có, anh không quan tâm.
Tiếng chuông thông báo vang lên, có một lời mời bạn bè được gửi tới.
Neteyam hơi nhướn mày bấm xem thử trang cá nhân liền thấy quen mắt, có vẻ là thằng nhóc lớp dưới kém anh một tuổi "Cũng được nhỉ, nhìn bên ngoài không tồi" anh cười thầm, nhấn accept. Theo đà nhanh chóng đăng bừa tấm hình lên story, anh tiếp tục kiểm tra chỗ thông tin ít ỏi được hiển thị.
"Đang làm gì vậy?" Đứa em trai kém anh vài tháng tiến lại gần hỏi dò, Neteyam giơ điện thoại lên cao cho nó xem, hào hứng đến lạ "Nhìn okela không?". Lo'ak suy nghĩ hồi lâu cũng gật đầu theo cho anh vui, đưa tay rũ lên mái đầu xù vì vừa ngủ dậy.
Cười xoà đẩy tay nó ra, Neteyam đứng dậy vươn người tiến đến phía dọc dãy hành lang vương chút nắng. Tóc anh rất dài nếu so với tụi con trai bình thường, nhưng lại mượt và đen nhanh tới mức mấy đứa con gái còn cảm thấy ghen tỵ. Anh tựa lưng nơi lan can, để lộ xương hàm tinh xảo đẹp mắt, đôi mắt vàng hổ phách nhìn đôi xa xăm.
Để miêu tả Neteyam thì chỉ có thể nói là cậu trai từ tranh vẽ bước ra của khoá A2K18.
Sân trường ngả màu nắng một chiều xuân, họ nhanh chóng xỏ giày, tiếng nói ríu rít vang vọng nơi dãy lớp học quen thuộc. Lo'ak kéo theo anh trai mình ào xuống sân bóng rổ ngoài trời, cái năng lượng của tuổi dần lớn khôn khiến họ chẳng màng tới cơn gió buốt hẵng còn thổi mà cởi bay chiếc áo khoác, để lộ phần sơ mi trắng mỏng trên cơ thể mảnh khảnh cao ráo.
Làm qua loa vài ba cái bài tập thể dục cơ bản để qua mắt thầy giáo, Rotxo liền cầm lấy quả bóng đá phía góc sân, hét lớn kêu cả bọn ra giữa trường có cỏ nhân tạo mà đá. "Ê Aonung!! Bận ngắm người thương hay gì thế?!" nó vỗ mạnh lưng làm cậu giật nảy, gương mặt trở nên bừng đỏ mà bịt chặt miệng thằng bạn tốt bụng này. "Bé bé mồm thôi, nhỡ anh ấy nghe thấy thì sao?!!" Aonung lí nhí nhắc nhở, đôi mắt hướng sang lớp bên cạnh vẫn đang nghiêm túc khởi động tay chân.
Tập thể gương mẫu nhất trường có khác, làm gì cũng phải đầy đủ từ đầu tới cuối.
Cậu ậm ừ hắng giọng, thẳng lưng ngước mặt cố tỏ ra không quan tâm khi vạt áo đối phương bị vén lên để lộ đường eo mềm. Rotxo chẳng ngừng trêu chọc, thấy phản ứng của Aonung lại càng được đà cười lớn, rằng nó sẽ hét lên là cậu thích Neteyam Sully lớp 11A2 khiến cậu chỉ muốn nhét thẳng quả banh vào mồm nó. "Im mồm không chốc tao hất mày xuống đất đấy con chó" Aonung quàng vai kéo cổ nó ra chỗ khác, tránh xa tầm mắt anh.
"Mày phải mạnh dạn lên chứ!! Đã được đồng ý kết bạn rồi là tiến lên cho tao!!" Tsireya hùng hổ chỉ dạy cậu làm thế nào để tán tỉnh người kia, mặc dù nhìn biểu cảm Aonung cũng có vẻ không muốn hợp tác cho lắm nhưng cô chẳng quan tâm.
Rotxo ngồi bên cạnh thì cứ chốc chốc lại gật đầu đồng tình, đôi chỗ buồn mồm chen thêm mấy câu vô tri làm Aonung lườm xéo mới thôi. Vậy mà chớp mắt, cậu đã nằm xải lai dưới đất, ôm đầu mếu máo dần trở nên tức giận, nhặt thứ tội đồ đang lăn kia lớn giọng "Mịe thằng nào sút bóng đếch có mắt nhìn à?!!".
"Anh xin lỗi, mấy đứa có sao không?".
Nghe thấy chất giọng mềm ấm quen thuộc, Aonung thu mình tỏ vẻ đau đớn, ngồi bệt dưới đất ngước đôi mắt rưng rưng nhìn anh, trái tim nơi lồng ngực thì đập liên hồi không yên. Neteyam rối rít xin lỗi, nhanh chóng nắm tay đỡ cậu dậy, ân cần hỏi han và xem xét chỗ bị đập.
"Em đau lắm không?", nó bĩu môi gật đầu, Tsireya ngồi trên ghế đá nhanh nhảu "Anh đỡ nó lên phòng y tế đi anh, sợ nó rơi mất não thì lại càng ngu hơn mất thôi!".
Anh nghe vậy thì ngại ngùng nhìn nó, luống cuống cầm chặt cổ tay cậu chàng nhỏ hơn kéo đi. Aonung khẽ quay đầu lại biểu thị sự sung sướng, vui vẻ chạy phía sau anh tựa cún bự ngoan ngoãn. Neteyam thở dốc sau khi leo vài ba tầng, nhưng xui sao hôm nay bác lại nghỉ để tham dự hội thảo.
Đứng trước cánh cửa tắt đèn tối om, anh nhân cơ hội quan sát kĩ đường nét trên gương mặt cậu: Sống mũi cao, ánh nhìn tinh tường, đôi môi mỏng tôn lên phần xương hàm góc cạnh, đến cả chiều cao cũng khiến anh ghen tỵ khi rõ ràng lớn tuổi hơn mà phải ngước đầu lên để nhìn.
Áp tay lên hai bên gò má kéo Aonung lại gần phía mình, hơi vén tóc bên thái dương mà thổi. Ngoài mặt có vẻ bình tĩnh nhưng bên trong cậu thực sự không hề ổn, nam thần khoá 18 đang chăm sóc vết thương cho cậu thì làm thế đéo nào có thể tịnh tâm được chứ.
"Nhìn có vẻ bác còn lâu mới về, em có muốn xuống lớp anh không? Anh có băng y tế cá nhân?" Neteyam nhẹ giọng lên tiếng, hơi mỉm cười nhẹ khi nhận được cái đồng tình từ tên hậu bối trước mặt.
Trở về lớp với biểu cảm thất thần, cậu chẳng nói chẳng rằng tiến về phía Rotxo và Tsireya đang tám chuyện rôm rả, nhảy chồm chồm lên hào hứng đến không khép được miệng. "Hời ơi chúng mày phải tưởng tượng cảnh anh ấy dán ugo lên cho tao ý!! Mặt anh đẹp kinh khủng luôn xong còn nằm tay tao cơ, đệch hôm nay bố mày đéo rửa tay nữa đâu huhu!!" Aonung nói chẳng thèm thở, cảm giác lâng lâng làm cậu mất tự chủ mà hú hét ầm lớp.
"Sướng nhể" Tsireya tựa lưng về bức tường phía sau lưng, vỗ vai cậu ý rằng sắp chuông vào tiết, đề nghị kiềm chế.
Trong khi đó, Neteyam mơ mơ hồ hồ lắng nghe bài giảng về thứ khái niệm gì đấy của từ trường, nhàm chán vẽ nhăng vẽ cuội lên cuốn sổ tay nhỏ. Thế nào mà lại vô thức viết ra cái tên mà ban nãy mới được nghe. Chạm nơi hàng chữ chì nhạt màu, anh hơi đỏ mặt nhớ lại cậu trai cao ráo ấy.
"Em tên gì nhỉ?"
"Là...Aonung, lớp 10A1 ạ".
“Aonung” anh khẽ thì thầm, lắc đầu chỉnh đốn lại suy nghĩ mà cầm bút lên viết mớ công thức lộn xộn trên bàng vào vở, môi mềm vẽ đường cong nhỏ. Lén lút đưa tay vào trong ngăn bàn lấy ra chiếc điện thoại rồi mở facebook lên, đúng như anh nghĩ.
Aonung đã xem và thả tim story mới nhất.
Cuối ngày dài mệt mỏi, Neteyam vươn vai đóng cuốn tập dày của mình, thu lại chỗ bút vứt lăn lóc trên bàn học rồi tắt đèn. Ngả lưng nơi giường ấm, anh cầm điện thoại lên check đống thông báo vẫn đang nhảy liên tục: ngoại trừ trong group bạn thân, notice mới của mấy app linh tinh anh tải, đôi mắt Neteyam để ý tới mục nhỏ nhỏ được gửi từ 8 giờ tối.
“Anh đang làm gì thế?”.
Aonung chăm chỉ gấp gọn lại tủ quần áo bừa bộn, cậu đã bị mẹ mắng té tát mấy lần vì cứ mở cửa tủ là đồ đổ hết ra ngoài. Không quên liên tục nhìn về phía màn hình điện thoại đợi điều gì đó. “Mày không xong nhanh là tao mách mẹ đấy” Tsireya đứng đằng sau hối thúc, càm ràm mãi vì thằng anh em sinh đôi này cứ lề mề, để ba mẹ phải phái cả cô vào canh chừng.
Cậu bĩu môi nhại lại cái giọng ề à của Tsireya, đẩy nhanh tốc độ gấp liền tù tì mấy chiếc cho tới khi tiến tin nhắn vang lên chắn ngang.
“Anh vừa học xong”.
“Còn em?”.
Không hề ăn năn hối cải lại tiếp tục tống thẳng mớ còn lại vào bên trong và đóng kín, quỳ xuống hứa với Tsireya rằng ngày mai cậu sẽ gấp đầy đủ, dọn dẹp ngay ngắn, lau nhà lau cửa nếu cô giấu mẹ vụ này và để Aonung được nhắn in với tiền bối khoá trên.
“Một tuần?!” Cô chẹp miệng ra giá, thành công đổi lấy cái đồng ý miễn cưỡng từ đối phương, khoan khoái rời đi mà không quên chúc họ trăm năm hạnh phúc khiến Aonung đỏ mặt.
Cứ thế cho tới đêm muộn, anh vẫn chẳng hề muốn kết thúc đoạn mạch câu chuyện mà họ đang nói. Chốc chốc lại mỉm cười thích thú tới mức úp mặt vào gối, lăn lộn trên giường.
Hai con người, hai mảng màu khác biệt nhưng hợp nhau tới lạ.
Những ngày tiếp theo đó, Neteyam thường xuyên ra ngoài phía hành lang đứng, chỉ là để đợi một người đi ngang qua mà cất tiếng chào đơn giản.
Những ngày tiếp theo đó, Aonung chăm chỉ đi qua đi lại dọc các lớp học mỗi khi tan tiết, vì lý do duy nhất là được gặp một người đứng nơi lan can đầy nắng.
Trong vô thức, cả hai người đều hướng về nhau.
Đầu tháng hai bắt đầu ấm dần, chú mèo rừng uể oải nằm dài trên mặt bàn gỗ, xung quanh cứ liên tục bàn ra bàn vào cái gì mà lễ tình nhân gì đó, anh chẳng hứng thú là bao. Bấm vào Messenger, Neteyam bắt đầu than thở với cậu về việc hôm nay tiết toán của anh nhàm chán ra sao, và chuyện gì có thể tệ hại hơn việc bị người giáo viên yêu thích quở trách do chữ viết ngoáy quá xấu chứ?!
“Hôm nay sẽ là ngày tồi tệ nhất của anh mất thôi!!!” Anh nhắn gửi, và chẳng mất quá lâu để Aonung rep lại.
“Thôi nào, anh phải tươi tỉnh lên chứ”
“Nay là lễ tình nhân mà”
“Anh làm gì có người yêu đâu”
Neteyam ngẫm nghĩ một hồi, vẫn quyết định nhấn gửi, lòng không khỏi chờ đợi câu trả lời từ cậu.
“Em thì sao?”
Dấu ba chấm hiện lên, Aonung cứ đang gõ phím rồi lại ngừng, rồi bật cười khúc khích.
“Em? Em thì chưa biết, để xem người ta có đồng ý không đã”.
“Ai vậy?”
“Anh thử đoán đi”
Sau đó liền tắt máy, gương mặt anh cứng lại mà bắt đầu đi lục từng bài đăng của cậu cả trên Instagram lẫn facebook. Để rồi nhận được chính là hàng chữ đơn giản trên phần tiểu sử nick cá nhân.
“NS“
Không lẽ là Natsy Sellman, cô bạn lớp trường lớp anh?
Neteyam lắc đầu cố gạt bỏ suy nghĩ này, nhưng không thể phủ nhận việc đối phương thực sự rất nổi tiếng trong trường và cả trên mạng xã hội. “Mọi người đều yêu quý Natsy, nên chẳng có cớ gì Aonung lại bỏ qua cô ấy…” anh nghĩ, thở dài đưa mắt nhìn về phía cô bạn học đang cười đùa ở bàn bên cạnh, với mái tóc nâu hạt dẻ óng mượt, mắt tròn cùng nước da trắng hồng tựa búp bê sống.
Natsy xinh đẹp, lại giỏi dang, mọi điều đều hơn anh nhiều phần.
Anh làm sao có cửa để đấu lại với cô ấy cơ chứ.
“Sao nhìn anh trai em bí xị thế này?” Kiri thở hắt sau khi leo 20 bậc cầu thang, lớp 11A1 lại ở dưới phòng học họ hai tầng nên mỗi khi muốn gặp mặt đều phải đi lên đi xuống đến mệt. Neteyam lắc đầu ủ rũ, buông thõng hai tay nơi lan can phủ nắng vàng, đôi mắt đượm buồn nhìn xuống sân trường nơi lớp Aonung đang tổ chức bóng đá.
“Vậy…chuyện của anh và cậu bạn bé nhỏ kia như nào rồi?” Cô xoa xoa tấm lưng gầy, ân cần hỏi han khiến anh càng thâm rầu rĩ “Không ổn mấy”.
“Hm?” Kiri thắc mắc cất tiếng “Có vấn đề gì à?”.
“Anh nghĩ cậu ấy đang thích người khác…” Neteyam nhún vai mỉm cười, dẫu biết đó chẳng qua chỉ là để che giấu nỗi buồn vô hình đang ẩn sâu bên trong. Anh vội vã chào tạm biệt người em gái rồi bỏ vào lớp, tiếp tục nằm dài trên bàn mặc kệ việc giáo viên sắp tới.
Thứ cảm xúc hỗn loạn này dâng tràn đầy ứ làm anh chán nản, cả buổi học chỉ biết cắm đầu cắm cổ chép bài, chốc chốc thở dài cố bỏ qua suy nghĩ tiêu cực hay lén nhìn Natsy.
Cất đồ và kéo khoá cặp, giờ đây anh chỉ muốn về nhà càng nhanh càng tốt để tránh việc gặp mặt cậu. Nhưng vừa bước ra toan xỏ giày đã bị giọng nói quen thuộc cắt ngang khiến trái tim anh đập mạnh, cố gắng để biểu cảm gương mặt tươi tỉnh nhất có thể.
“Neteyam, anh không rep tin nhắn em, có việc gì sao?” Aonung nhìn sâu vào đôi mắt anh, con ngươi màu ngọc biếc ấy càng làm anh trở nên luống cuống hơn, hít sâu một hơi “Chuyện học hành ấy mà, em tìm ai hả?”.
“À…em tìm...oh Natsy chị đây rồi!!” Cậu nói lớn tìm sự chú ý của cô bạn đang thắt dây, Natsy thấy Aonung cũng nhanh chóng tươi cười tiến lại. Giây phút này Neteyam chỉ hận tại sao bản thân không nghỉ ở nhà cùng với Lo’ak luôn đi mà ham hố đi đến trường làm cái quái gì cơ chứ, để thấy crush tặng hoa cho người bạn hiền ư??
Cô vén tóc sang một bên để lộ chiếc khuyên tai hình quả cherry nhỏ, giọng thanh tao nhưng thật gần gũi “Tìm chị có việc gì thế?”. Cậu vội lấy từ trong túi đựng quà bó hoa nhỏ cùng con gấu bông trắng xinh xắn đưa cho cô. Neteyam hơi cúi đầu xuống, môi mím chặt chờ đợi thứ mà bản thân đã dự cảm từ trước.
“Natsy, này là của thằng Uwan nó nhờ em đưa chị đấy, bạn trai chị hành hạ em đến mệt mất thôi!!!” Cậu khẽ cằn nhằn, dúi vào tay đối phương đống đồ trong khi cô vẫn đang bật cười cảm ơn rối rít. Anh ngước mặt lên quan sát mọi chuyện, lòng dậy vô số câu hỏi thắc mắc, đành nắm góc áo Aonung kéo đi.
“Sao anh tưởng em thích Natsy Sellman?? Rõ ràng em để trên bio là như vậy mà?!” Neteyam lắp bắp nói, tay chân luống cuống không biết nên làm thế nào. Thấy người lớn hơn như vậy khiến Aonung cười khúc khích, liền đưa cho anh hộp Truffle vẫn còn hơi lạnh “Em đâu có thích chị ấy, đó là chị bạn thân em, và chị ấy cũng có người yêu rồi…”.
"Vậy còn hai chữ NS trên phần tiểu sử của em thì sao? Không phải Natsy Sellman ư?".
"Đồ ngốc, đó là họ tên anh đấy?!! Neteyam Sully?" Aonung khẽ dúi đầu anh, thở hắt mà xoa xoa mái tóc dài đen nhánh mềm mại. Đôi tai ửng đỏ ngại ngùng, cậu hơi kéo anh lại gần mình mà phủ lên cơ thể nhỏ chiếc áo khoác mỏng "Em định tặng anh từng sáng, cơ mà mãi em chẳng gặp được anh nên đành phải lên lớp anh đợi sẵn từ nãy".
Neteyam im lặng nhìn món quà nhỏ bé được đựng trong hộp màu hồng đỏ vuông vức xinh đẹp, đôi mắt vàng hổ phách nhìn cậu trai hậu bối đang cúi mặt, không nhịn được mà nhón chân hôn nhẹ bên gò má cậu mềm mại “Cảm ơn em…anh thích lắm”. Cậu đơ người xoa nơi đôi môi mềm kia vừa chạm vào, vừa mới đây đã thấy bóng lưng anh chạy vụt đi ra khỏi cổng trường.
Tiếng thông báo tin nhắn vang lên, anh đưa tay lấy điện thoại ra check mà khẽ mỉm cười.
“So... we're in a relationship, right?”
Aonung dắt xe chuẩn bị đội mũ bảo hiểm, liếc nhìn qua màn hình đang sáng mà gò má cao nóng bừng.
“Yes, yes we are!”.
- - -