08/07/2023
chật lưỡi một cái, mình ngẫm, có thật sự là lúc đó mình đau đớn đến vậy không, hay mình huyền huyễn tất tần tật mọi thứ đã xảy đến với mình, ngay cả cái việc bị-đau ấy.
hai tám tháng năm của năm trước, hai tám tháng năm vừa mới trôi qua đây, chớp mắt một hồi dài, một năm hơn cũng qua, theo dự định thì mình đã phải ngồi xuống để viết gì đó, viết cho bản thân mình lúc ngoảnh lại để mà còn bồi hồi, xao xuyến các kiểu, như thể tự hào là: wao, mày đỉnh vãi, m vượt qua được việc đó, mày đã ổn hơn rất nhiều rồi nè hoặc đại loại vài câu cảm thán ái mộ bản thân tương tự như thế.
nhưng không, nói cho hoa mỹ thì là mình không đủ can đảm để viết, còn nói trắng ra thì chỉ là do lười, sự lười của mình, cụ thể là lười viết chả hiểu từ khi nào lại len lỏi vào từng con ngỏ trong tâm trí, nó cứ thôi thúc, cứ cổ vũ mình rằng việc viết đối với mình là điều vô nghĩa, là mất thời gian. ừ, và thế là tớ chả viết được gì ra hồn để mà có thể nhìn lại khoảng thời gian kinh-khủng đó.
mãi cho đến hiện tại, khi về lại huế một lần nữa, cái sự lười viết đó mới chủ động buông tha cho mình. kể cũng ngộ, nhưng mình sẽ coi như là niềm vinh dự.
đôi lúc mình sẽ tự chất vấn bản thân bằng vài câu hỏi đại loại như:
- này cậu, cậu đã thật sự vượt qua chuyện đó chưa ?
- cậu ơi cậu đã lành lặn sau chuyện đó chưa ?
- vượt qua được chưa cậu ơi ?
- ổn chưa đó ?
sau hàng tá câu hỏi kéo theo chính là một trạng thái trầm ngâm trong một khoảng dài lặng tiếng, là ổn, nhưng chưa ổn, là đã vượt qua rồi nhưng mình chẳng cảm nhận được điều gì về việc đó.
đã ổn, đã lành, đã vượt qua, hmm thiệt ra là mình chưa dám chắc về những con chữ "đã" này.
mình không cần phải ổn, mình cũng không muốn được chữa lành, không muốn hối thúc bản thân phải vượt-qua chuyện đó. càng không muốn chạy thật nhanh để bản thân cảm thấy ngang bằng với mọi người nữa.
mình quyết định mặc kệ. mình dần chấp nhận những vết loang lỗ trên cơ thể này, những nỗi đau, dẫu cho thời gian ngự trị của những vết xước hằn trong tâm trí sẽ là vô hạn.
mình gọi là những vết-sẹo, những vết-sẹo này sẽ theo mình đến tận cùng. dẫu tim mình đã hằn một vết-sẹo, thế nhưng mình biết đây là minh chứng cho việc đã trao đi tình cảm thật-lòng đến một người trong khoảng thời gian ấy, đến nỗi trong một chốc đã quên đi chính mình.
chấp nhận - thoáng thì có vẻ dễ, mình thì không. mất thật lâu để mình mới chấp nhận hoàn toàn việc bản thân đang bị đau, đang nứt ra, vỡ ra thật nhiều, cho đến khi mình bất lực đứng yên đó và nhìn hàng tá mảnh vỡ cứ tróc dần, tróc dần, sau cùng là đáp đất bằng một tiếng "toangg", vỡ, vỡ nát luôn. nhưng không sao, việc vỡ tan như thế ai rồi cũng sẽ trải, không việc này thì việc kia.
- em không rõ nữa, em không chắc là em đã vượt qua chưa, em không nghĩ là hiện tại mình đã ổn, hình như em với nỗi đau đó dung hòa vô nhau, như mối quan hệ cộng-sinh ấy, em tồn tại được là nhờ có nó, và nó cũng chỉ tồn tại được khi dính lấy em. không chắc là khi em lành lặn, nó hoàn toàn mất đi thì em mới ổn, phải chăng việc gặm nhấm nó là điều an ủi mà chỉ em mới cảm nhận được chị ạ.
- nhưng m bảo, lúc đó m đau lắm ?
- ừ thì em đau, nhưng cái nỗi đau đó lạ lùng lắm, khóc cũng không được bao nhiêu, cứ 1 đến 2 giây sau là nín chặt, im thin thít.
- cứ như thể em chết nửa cuộc đời của mình ấy, phân nửa cuộc đời sau thời gian đó cũng đành rời bỏ em chị ạ.