22/01/2024
[ғᴀɴғɪᴄᴛɪᴏɴ]
ᴄᴏᴜᴘʟᴇ: Lyney - Lynette
ᴡʀɪᴛᴇʀ: Bất Vĩnh
ᴡᴀʀɴɪɴɢ: in.cest, ái t.ử thi, toxic relationship, lowercase.
❗ đây là fanfiction do member gửi cho page nhằm chia sẻ với mọi người. nội dung có thể không phù hợp với một số bạn. vui lòng không nhận xét quá đáng về tác phẩm hoặc đăng lại ở nơi khác.
_____________________
gửi tới em, mến yêu của anh, người con gái mỹ lệ nhất trên cõi gian này - lynette.
em gái thân dấu, người đã đi cùng anh suốt cả cuộc đời, anh nghĩ mình sắp phát điên rồi. từ bao giờ chả biết, nhưng chắc chắn là sắp phát khùng tới nơi.
từ khi còn nhỏ, anh luôn coi em là thứ qúy báu nhất cần phải được bảo vệ bằng bất cứ giá nào. cha mẹ không may lìa đời lúc sớm, bỏ lại những đứa con của họ trên bờ vỉa hè mục nát. mặc cho những tiếng chê cười của lũ hạ đẳng ngoài kia, kệ cho những lời ghê tởm đang chảy giọt xuống bờ môi của chúng - chỉ cần em được an toàn, như nào anh cũng cam.
anh sẵn sàng làm đủ mọi thứ bất pháp chỉ để em được hạnh phúc, như thuở ta còn bé ấy em. em nhớ chứ, cái mùa đông rét cóng của năm ấy, anh đã lẻn vào nhà của một gã tư sản và lấy đi chỗ áo lông dày lớp nhất của hắn. hay cái lúc cả hai ngồi bên lề đường như lũ mồ côi ăn xin, anh đâu ngại mà nói xạo một đứa bé nhỏ tuổi hơn chỉ để lấy ổ bánh mì của nó? thật may là cái ổ ấy còn nguyên vẹn, không thì cả hai có khả năng đã chết vì đói rồi.
nhưng phép màu đã đến, cứu lấy anh, và rồi anh cứu em.
thật khó làm sao để có thể quên được người đàn ông thánh thiện ấy, rằng ảo thuật của ông đã vớt sống lấy chúng ta. đám thường dân đó thích những chiêu trò trẻ con của anh và em, tới nỗi mà ngay cả một tên quý tộc còn dám nhận nuôi anh em mình nữa cơ mà. lúc đấy anh vui lắm, lynette của anh ơi! rằng ta sẽ có một mái ấm mới, một cuộc sống mới cùng trang giấy mới với không vết sót lại những thương đau của chuỗi ngày vừa qua.
thế mà cũng may, nhờ có "cha" lúc đó, em mới còn sống được tận tới giờ.
gã kia đang chết lắm, dám buôn lậu em gái của anh cho một tên thối tha lêu lổng khác. lão đó bị đâm mười nhát vào cổ là cũng vừa chứ không quá đâu!
và cũng kể từ lúc cái khắc ấy, anh bắt đầu cảm thấy kì lạ.
cứ mỗi lần thấy em chuyện trò với một cậu trai khác chạc tuổi, là một nhát dao như đang xé toạc lấy tâm trí anh. cái cảm giác chết tiệt ấy- nó bứt rứt và khó chịu kinh khủng! như một cái g*i kẹt mãi trong mắt mà không thể thò tay lấy ra được! lòng anh như thắt lại chặt tới nỗi đến cả thở cũng chẳng thể thở bình thường. và ừ, tiếp đó ra sao thì em cũng biết mà. em hay phàn nàn rằng cứ mỗi lần ánh nhìn của anh đập mắt vào viễn cảnh em đang tán gẫu vô tư với thằng nào đó, là anh sẽ nổi đóa và "xù lông" như một con mèo đang bị con mèo khác giật lấy đồ chơi của nó, đăm chiêu nhìn kẻ xấu số như hai con mắt sắp rớt xuống đất tới nơi. rằng anh còn hung tợn hơn cả bản thân loài mèo khi bị tạt nước vào người - cái câu đùa mà em mãi chẳng thôi dùng để trêu chọc anh.
nhưng anh đã chẳng thể cãi, bởi có nói như nào thì em cũng đâu thèm tin.
em ác thật đấy, lynette!
nhiều lúc em phũ phàng khiến anh tủi thân ghê lắm, vì anh trai của em yêu em nhiều tới vầy cơ mà. lỡ nào có thể buông lời đau thốn thế chứ!? mà cũng chẳng sao, vì em có bảo gì hay kêu ca, em vẫn sẽ mãi là đứa em gái duy-nhất-mà-anh-sẽ-dành-trọn-cả-đời-để-yêu.
em à, kể cả khi một ngày xui xẻo nào đó, em đang biểu diễn trò ảo thuật của chúng ta dưới ánh đèn vàng của sân khấu hoa lệ và hoành tráng, chốt khóa bị vặn chắc tới nỗi anh "không" thể mở được còn em thì đang ngạt thở - đừng lo, em gái nhé! khi mở mắt, em vẫn sẽ nằm gọn trong vòng tay anh thôi mà, nghe thấy từng nhịp đập của anh đang rối loạn vì em tới nhường nào, cảm nhận lấy từng ngón tay của đôi ta đan lại vào nhau không rời một giây - thể rằng cả hai đang sắp hòa tan vào làm một vậy! anh trai em yêu em nhiều lắm, nên sẽ không bao giờ để em chết dưới tay ai đâu. và ngay lúc khi em trông thấy chính mình dưới vũng huyết dịch thơm đượm nồng mùi của bản thân, cũng đừng hoảng loạn, vì chính đôi bàn tay này - sẽ cất giữ em thật cẩn thận.
anh của em đã phát rồ, vì người con gái quá đỗi yêu kiều của hắn.
nhưng không sao, anh trai sẽ bảo vệ em và không cho phép bất cứ một ai đặt dù chỉ một ngón lên tấm thân đê mê ấy. em là con người hoàn hảo, xinh đẹp và quý phái nhát trên thế gian! chỉ anh - lyney, anh trai kính mến của em mới có cái quyền chiêm ngưỡng và đụng chạm này.
vì ta là sinh đôi, là cặp song sinh không thể xa nhau.
anh mãi ở đây với em, lynette à. em cũng thế nhé? ở đây với anh, ngay cả khi đã tạn đời trước anh, em nhé?
thân từ, anh trai duy nhất của em, người sẽ bảo vệ em tới tận cùng của cửu lục này - lyney.
mảnh giấy trắng được đè lên bằng ngòi bút máy ngoẹt thành những nét mực thẳng tắp, rồi chấm một dấu ở cuối câu. gấp gọn thành đôi, cho vào bì và niêm phong lại bằng một con dấu sáp đỏ thẫm cùng cánh hồng tươi mới rụng. từng dòng chữ cẩn thận và từng thao tác tỉ mỉ cho thấy rõ rằng người viết trìu mến em gái thân yêu của mình nhiều tới nhường nào.
đôi tay hắn không ngừng vuốt ve hai bên mép phần nắp bao thư, nhẹ nhàng như gió thoảng. gương mặt điển trai với cặp ngươi tím hão mộng híp lại một chút, nụ bán nguyệt dần được hình thành trên bờ môi ấy. căn phòng tối om, âm u một cách tà mị dưới cơn gào của giông đổ ngoài kia, chỉ có ánh đèn pha là đốm sáng duy nhất tồn tại. lyney đứng dậy, chỉnh đốn chiếc nơ trên cổ áo rồi cầm theo bức thư mà rời khỏi phòng.
hắn bước tới một nơi khác trong nhà - nơi đã từng bề bộn với tiếng bông đùa pha điệu cười sảng khoái của một "gia đình", giờ đây lại hoang vắng không một bóng người ngoài kẻ nọ, càng trở nên âm u dưới bóng đèn chập chờn.
cửa phòng mở toang ra, mọi ngóc ngách từ chiếc bàn gỗ tới nệm giường đỏ đã sờn màu - đều mang lên chúng sắc đỏ thẫm của những cánh hồng khắp nơi. nơi duy nhất trong căn nhà tưởng chừng như chẳng có ai ở - vậy mà trông lại sạch sẽ tới lạ thường, như rằng có ai đó đã dọn dẹp phòng rất thường xuyên. nhìn qua liếc lại cũng chẳng có gì đặc biệt, ngoại trừ một chiếc tủ ở góc, được phủ lên bởi tấm màn to dài chạm tới nền đất
gió vẫn không ngừng rít lên thảm thiết, thiên nhiên đổ lệ dưới bầu trời giả dối đầy tinh tú đang tỏa sáng ngoài kia, vạn vật tĩnh lặng. hắn từng gót chân lại gần chiếc tủ, tay từ từ vạch trần tấm màn xuống.
- em yêu, anh trai có thư mới cho em này.
nàng mèo xinh đẹp với mái tóc dài tới hông và đôi tai mèo trên đầu, trong bộ y phục cặp với anh trai của mình - nhắm tịt đôi mắt, tay ôm lấy bản thân, dựng đứng lên trong chiếc tủ kính kiêu sa. dưới chân em là rất nhiều những lá thư khác, chồng chất thành một đống. một thiếu nữ đẹp như mơ, một cảnh tượng đầy "lãng mạn" - thật tuyệt đẹp, thật mỹ lệ, thật hoàn hảo.
bịch.
tủ kính mở ra, thư rơi khắp sàn, thiếu nữ "đang ngủ" như sắp ngã tới nơi - rơi trọn vào vòng ấm đã dang chờ sẵn của kẻ kia. hai tay bao bọc lấy cơ thể khô lạnh của em, sà em vào lòng. đôi môi ấy đặt lên tóc ấy những nụ hôn nóng bỏng cực kì như đang thiêu đốt lấy làn da lạnh, trườn xuống đôi gò má, rồi trải tới phần cổ trắng ngần - rằng nếu em còn sống, thì em đã có thể bị cháy rụi bởi tình mến yêu cháy rực được gửi gắm trong cặp môi ấy dưới hạ thân hắn rồi. nhưng đối với lyney để mà thành thật nói , thì em trong bộ dạng này - nhìn quyến rũ hơn gấp vạn lần như thế.
vuốt ve, mân mê lấy đường cong của dấu yêu, hắn thủ thỉ vào tai em - dù chắc giờ em chẳng còn nghe được nữa.
- anh trai của em làm vậy cũng chỉ vì thương em thôi~
những lá thư này - anh để đây, để em có thể cảm nhận được ngàn lời thương mến anh luôn cất giấu trong lòng ở thế giới bên kia.
ôi, lynette của anh - đừng lo nhé! nhà ảo thuật gia đại tài của em, vẫn luôn ở đây mà chăm nom cho em ấy thôi!
anh không đi đâu đâu, không bao giờ.
lá thư ban rồi được đặt gọn dưới gót chân thiếu nữ. nàng mèo cứ thế nhắm mắt, mặt vô biểu cảm mà nằm trọn trong đôi tay của kẻ bệnh hoạn.
trời vẫn khóc, gió vẫn thét, và đêm vẫn dài.
hỡi ơi, em gái yêu dấu của anh.
_______________________
Cảm ơn bạn Bất Vĩnh vì đã gửi fanfiction đến cho chúng mình 💖 Mọi người có thể gõ cửa nhà bạn ấy ở đây nha: https://www.facebook.com/neverlastingever
#リネリネ