Là em, dương đây.

  • Home
  • Là em, dương đây.

Là em, dương đây. là em, không phải một ai khác.

em thương mến,anh đang nằm thật yên, ngay cạnh em, chỉ để nhìn em ngủ thật ngoan.my everything,you are my everything. an...
25/06/2023

em thương mến,
anh đang nằm thật yên, ngay cạnh em, chỉ để nhìn em ngủ thật ngoan.

my everything,
you are my everything. anh không nghĩ mình có thể rời mắt khỏi em, hay rời đi khỏi đây mà không có em. lúc này đây, khi những con muỗi đang lăm le đốt anh lúc nào không hay, anh thấy mình may mắn. vì ở đây, tại khoảnh khắc này, tại vị trí này, anh có em, một em bé ngoan và ngáo ngơ.

anh sẽ rời đi,
và vào đúng ngày ấy, anh sẽ bật mãi "everything" của the black skirts, vì em là tất cả những gì anh có trong vòng tay. em sẽ luôn là như vậy, everything của anh.

q: em thấy gì, ngoài những hoang hoải của đời người?năm em mười-bốn, trong thứ ánh sáng chớp loà của những đám lửa, em n...
13/04/2023

q: em thấy gì, ngoài những hoang hoải của đời người?

năm em mười-bốn, trong thứ ánh sáng chớp loà của những đám lửa, em nhìn thấy tình yêu, trong hình hài ngây dại nhất - cái ôm, cái tựa đầu vào vai và cái hôn lên trán. ở phía trước em, đêm ấy, là những toà nhà cao ngất ngưỡng và những ánh điện le lói. quãng đời sau đó của em là gì, nếu không phải là những đau đớn chất cao như toà nhà xa, nếu không phải là những đêm dài tối tăm như bầu trời đêm ấy?

năm em mười-bảy, trong những cuộc chia ly muộn màng của đám trẻ, em nhìn thấy tình yêu, trong hình hài hoang dại nhất - thứ mộng tưởng chết người và những tình yêu chưa thể nói ra. cái kê đầu nhẹ nhàng mang em về những năm mười-bốn. trên những bàn ăn nghi ngút khói, bên những ly sữa đậu tan đá phân nửa, đâu đó nằm lại tình yêu của em. trong những hành lang dài, dưới những tán điệp hồng, đâu đó nằm lại ánh mắt của em, sâu và buồn.

bên ly hồng trà sữa có trân châu giòn dai, em nghĩ về những năm qua. về những đớn đau khó gọi tên, những tăm tối không hình hài. về cách con người chà đạp lên tình yêu của em. về những mùa hè bạc bẽo không thể xoá nhoà trong em.

một phần trong em đã chết ở đâu đó giữa những uất ức và những lời thanh minh, rồi tái sinh cho hạnh phúc của một đời còn lại.

trên những cung đường dài đi đến quán ốc thân quen, em nghĩ mình đã được giải thoát, khỏi những đớn đau, khỏi quãng đời hoang hoải đã qua.

năm thứ tư em tìm thấy mình, em cuối cùng cũng đang sống.

a: em thấy mình, an yên và đẹp đẽ.

q: khi nào nỗi đau mới thật sự chấm dứt?khi nhìn vào mắt anh, em thấy được những gì? có chăng là một bầu trời của những ...
10/03/2023

q: khi nào nỗi đau mới thật sự chấm dứt?

khi nhìn vào mắt anh, em thấy được những gì? có chăng là một bầu trời của những khổ đau đầy hoài niệm? anh dành nửa đời mình chỉ để đắm chìm trong những nỗi hoang dại, để chúng cứa vào tim đến đớn lòng mình. anh quên kể em, rằng đã có những ngày, tim anh rỉ máu. không thôi.

trái tim em tươi mới, còn anh thì không. em nhìn mặt người bằng đôi mắt của kẻ đôi mươi, anh nhìn họ bằng đôi mắt của kẻ già đời. khi nhìn họ, anh ước mình thấy nhiều hơn là những nỗi đau của mình. của những đêm anh một mình lăn lộn chỉ để sống đến sáng hôm sau. của những lần anh cố thanh minh cho chính mình mà chẳng ai nghe thấy. anh nhìn thấy hận thù nhiều hơn là tình yêu. anh muốn được là anh, là chính mình, chỉ thiếu đi quá khứ đau thương. anh muốn được là anh, ở cạnh em mãi mãi, mà không nghĩ đến cách quá khứ đưa anh đến với em.

nỗi đau chưa bao giờ chấm dứt trong anh. nhưng tình yêu anh nảy nầm từ trong nỗi đau. chỉ khi thế giới chà đạp lên trái tim anh, anh mới hiểu thế giới anh cần là em.

quá khứ gõ cửa giấc mơ anh đêm nay; anh vẫn đau đáu vì nó mỗi ngày. chỉ là dạo này, anh thầm biết ơn sau mỗi giấc mơ vì có em bên mình.

a: khi có em.

khi nào thì một cuộc chiến tranh mới thực sự kết thúc? ngay khi kết quả ngã ngũ, hay đến hàng trăm năm sau nữa? cuộc đời...
05/03/2023

khi nào thì một cuộc chiến tranh mới thực sự kết thúc? ngay khi kết quả ngã ngũ, hay đến hàng trăm năm sau nữa? cuộc đời là gì, nếu không phải là một chiến trường đẫm máu?

ta thường nói về thương yêu như thể đó là một món quà mà thượng đế ban tặng, như thể rằng thương yêu đi kèm với sự tồn tại như một combo bắp rang và nước ngọt có ga ở rạp xi-nê. sự thật là, con người phải lăn lộn mới cầm nắm được thương yêu, ấy là chưa màng đến cả việc nâng niu được nó. sự thật là, đau khổ thuộc về trái tim: có đau khổ thì con người mới học được cách yêu thương sao cho trót, cho tròn.

trong hàng nghìn thứ linh tinh em đọc được dạo này, em lấy làm tâm đắc câu nói của một chị nhà văn em yêu thích: "học cách yêu thương khi ngừng thương yêu." như một phép sát kề, ta nghĩ đến cách thương yêu cho toàn vẹn khi trống vắng yêu thương. nhưng em không nghĩ mình sinh ra để yêu lấy loài người, theo nghĩa là toàn bộ những sinh vật tồn tại bất định. em chỉ có thể yêu lấy những người yêu em, những người khác đã thuộc về quá khứ.

em đang học cách trả lại ký ức về nơi nó thuộc về, quá khứ. quá khứ dạy em cách nâng niu những lần nắm tay vì lúc ấy, chỉ trong những căn phòng tối, em mới được nắm tay người mình yêu. quá khứ dạy em cách thông cảm cho không ai ngoài chính mình vì đời này sẽ chẳng là gì nếu không phải là những bất công. quá khứ dạy em cách nhảy múa giữa những cuộc chiến, vì khi thế giới này lụi bại, em vẫn sẽ còn đó mà toả sáng. em nghiêng mình trước một quá khứ dài đằng đẵng, nhưng sẽ sống vì hiện tại. vì nay mai, em không nghĩ xác suất để sống tiếp sẽ luôn là một.

cuộc đời này là gì, nếu chẳng phải là những bất định? chỉ cần một vụ nổ của một ngôi sao xa xôi cách đây vài tỷ năm đã đủ để phủ định sự tồn tại của loài người, còn gì bằng việc sống cho trót vài tỷ năm ấy? còn gì bằng trong vài tỷ năm ấy, ta nằm ngủ cùng nhau thêm những đêm dài, ngồi chờ những cuộc chiến kết thúc.

em thiết nghĩ khi đó mới là lúc những cuộc chiến kết thúc, trong những trái tim hong khô giữa gió mới, để những ngày tới không có gì ngoài những vô vị đẹp đẽ.

sự sống,trong lời tạm biệt một năm đã qua,trên nồi lẩu dookki bốc khói, em phân vân để tìm cho mình một mindset đúng đắn...
21/01/2023

sự sống,
trong lời tạm biệt một năm đã qua,

trên nồi lẩu dookki bốc khói, em phân vân để tìm cho mình một mindset đúng đắn để chào đón năm mới: là nhìn về quá khứ hay nghĩ đến tương lai. câu trả lời? có lẽ là không có cái nào.

em không còn nghĩ về thời gian. hay chiều kích của giấc mơ. em nghĩ về hạnh phúc, về hiện tại.

năm nay đáng lẽ ra là năm mà em đứng giữa những giao lộ rộng lớn của cuộc đời. thế mà, một em yếu ớt, gầy gò lại chọn lui về với những điều nhỏ bé của đời thường.

em học được rằng, hạnh phúc không nằm ở những cơn mơ lớn lao mà con người thường diễn ngôn hằng giờ về chúng, hạnh phúc nằm đâu đó trong những giờ phút tơ tưởng về những điều không-ra-gì. hạnh phúc không nằm trong những bữa tiệc linh đình, những cuộc hẹn đông người, mà lại nằm trên chiếc gối của em mỗi trưa hè được thong d**g vẽ vời bên ly trà sữa tan hết đá.

hạnh phúc nằm trong hình hài của những con người đơn côi, của em và của người.

em không còn sống như một con thiêu thân, vì em muốn đời là những bước chắc nịch. em không còn ngồi trên chiếc xe air blade phóng đến bảy mươi, tám mươi cây số một giờ - em nghiêng mình trước thời gian, vì em tôn thờ sự sống hơn cả. em không còn đâm đầu vào con người - em nghiêng mình trước cô đơn, vì em tôn thờ em hơn cả.

em học cách yêu mọi thứ, chỉ trừ con người. con người phải yêu lấy em.

em tìm thấy sự thảnh thơi ở một giảng đường y dược đầy ắp những con người xa lạ, vì ở đó, không ai biết em là ai, cũng không ai trông mong gì nhiều ở một em lặng im hằng giờ. em tìm thấy sự an toàn trong vòng tay của cỏ, vì với cỏ, em không cần là ai, em chỉ cần là em. em tìm thấy sự tĩnh tại trong những ngày lủi thủi ở nhà, vì ở nhà, loài người không thể chạm đến em, và em vẫn sẽ là em.

sẽ có những nỗi đau, những vết thương còn chưa kịp lành của năm cũ, em chưa thể khâu lại. nhưng trên triền cỏ mà em vẽ nên, em thấy mình hạnh phúc, với những niềm vui dưới tràng pháo của một năm mới. vì em đang sống, không chỉ còn là đang tồn tại.

trong lời tạm biệt cho một năm đầy sóng gió, em viết nên cho mình những giờ ngày bình yên.

sự sống,của một chớm xuân,những túi bánh dứa treo lơ lửng trên chiếc xe trọc g*i lốp, đung đưa giữa tiếng còi xe, băng b...
15/01/2023

sự sống,
của một chớm xuân,

những túi bánh dứa treo lơ lửng trên chiếc xe trọc g*i lốp, đung đưa giữa tiếng còi xe, băng băng trong những con hẻm sâu tít của huế. em nghe thấy sự sống trong mùi bánh mới, thứ bánh dứa thơm nứt mùi bơ đường ba mẹ làm mỗi ngày này.

sâu trong những con hẻm ngoằn ngoèo của huế, lũ trẻ vui cuời với nhau, đằng sau chúng là những tấm chiếu, tấm chăn mới giặt. em nghe thấy sự sống trong tiếng cười của đám trẻ con, trong cái mùi nước javen đậm đặc không lẫn vào đâu.

dưới cái nắng gắt của một sớm mùa xuân độ trước tết, em thấy người ta đang rủ nhau phơi mứt, phơi kiệu, phơi cả thân xác sau một mùa đông ủ dột. em nghe thấy sự sống đâu đó trong mùi kiệu hăng nồng mà sớm mai đây thôi sẽ được ngâm trong hũ nước mắm ngào đường và cả trong bóng nắng ẩn mình dưới những rừng cây xanh mướt.

em nghĩ về sự sống theo nghĩa là sự tái sinh và cái chết. bên dưới những tán thông già, những dòng nhựa thông đang chảy từ những vết cứa vào thân. nhưng rồi sớm thôi, những vết cứa ấy sẽ lành và những nhúm mô thật mới sẽ đắp lên đó, như một chứng nhân của thời gian. nếu sự sống là để bứt thực thể ra khỏi cái trạng thái tồn tại đầy lưng chừng, phải chăng con người lớn lên từ những vết rạch? rạch của da thịt, rạch của ngôn từ, tất cả là để thoát ly, để sống. tự rạch chính mình, để được là mình. chết đi, để sống lại toàn vẹn. cầm trên tay những ngọn đèn hoa đăng ở macchabee, em không ngừng nghĩ về cái chết. liệu chết đi có khiến người ta sống tiếp, sống rực rỡ hơn? nếu là sống trong những câu chuyện, những diễn ngôn đầy oai hùng về sự hi sinh, cái chết chính là sự sống. một sự sống mới cho danh tính của mình, và cả những sự sống mới cho những người xa lạ.

em nghĩ về sự sống theo nghĩa tình yêu, rằng nếu được yêu, chúng ta có sống dậy từ trong trái tim? có lẽ là có. hàng nghìn vết cứa mà quá khứ để lại trong tim em, nay lành lại từng vết một. mỗi vết một lần, chậm rãi theo cách đôi mắt em đang đan dần sự sống vào những bức tả thực. thầm nghĩ, huế nay đẹp hơn trong mắt em, và chan chứa cả những ngọt ngào khó kiếm.

em nghĩ về sự sống theo nghĩa tuổi già, rằng khi một cây thông non vươn lên đến ánh mặt trời là khi một cây thông già nằm lại với đất. cây thông non là em, cây thông già là ba. ba dạo này đổ bệnh hoài; sinh, lão, bệnh, tử - cái đời này đâu ai thoát nổi, ngay cả ba. nhưng có lẽ ba sẽ được thấy em trưởng thành, em hạnh phúc trước khi đi xa hơn trong cái quy luật trớ trêu của sự sống. cây thông non đã vươn lên rồi; mong ba vui vì em đang có những ngày đẹp đẽ của cuộc đời ở trường y, nơi ba mong mỏi một lần chạm tới. cây thông non sắp chạm đến ánh nắng rồi; tuổi già của ba là sự sống của em.

trong rừng thông của sớm xuân, sự sống lan tràn khắp thế gian.

juxtaposition.phần 3: juxtaposition khi hai ta ở cạnh nhau.một sớm đông, mặt trời còn ẩn mình đâu đó sau những làn sương...
22/12/2022

juxtaposition.
phần 3: juxtaposition khi hai ta ở cạnh nhau.

một sớm đông, mặt trời còn ẩn mình đâu đó sau những làn sương dày. xứ này quả thực không dành cho tình yêu đôi lứa.

thực nghĩ, hai đứa mình ở bên nhau sẽ ổn thôi.
lần đầu anh gặp em, anh không nghĩ mình sẽ là gì to tát với em. lần thứ hai gặp em, anh biết lần đầu anh đã nghĩ sai.

anh nghĩ đến những ngày giờ sắp đến, khi chỉ có hai ta đang tồn tại và không một ai khác. anh nghĩ chúng sẽ tuyệt, em sẽ không nói gì như mọi lần và anh sẽ kể câu chuyện gì đó thật hay về ngày của anh cho em nghe. em sẽ ngồi đó ngấu nghiến vài miếng bánh mà anh mua, còn anh sẽ xì xụp bịch sữa đậu nành nóng ngoài đường.

em và anh sẽ là một phép juxtaposition, theo cách trời vực ôm lấy nhau, hay cơn gió đông ôm lấy lớp áo choàng mỏng. mình khác nhau nhiều nhưng cũng sẽ thương nhau thiệt nhiều.

juxtaposition.phần 2: juxtaposition giữa màn mưa đông.juxtaposition (n.): the fact of two things being seen or placed cl...
16/12/2022

juxtaposition.
phần 2: juxtaposition giữa màn mưa đông.

juxtaposition (n.): the fact of two things being seen or placed close together with contrasting effects (tạm dịch: sự kề nhau của hai điều đối lập).

huế tháng 12, gió mùa thổi từng cơn, lạnh đến nao lòng.

giảng viên đặt micro xuống, con cúi mình xuống bàn để với lấy chiếc điện thoại trong cặp. mẹ dặn con, đợi về nhà rồi hẵn coi kết quả, nhưng mà con không chịu nổi đâu. thế là con rướn người ra khỏi chỗ để cố bắt lấy wifi. dù yếu đến cỡ nào, con phải coi cho bằng được.

mạng xoay vòng vòng, cuộc đời con cũng vậy.
con dành mười giây để cầu nguyện thêm những hai lần, trước khi hệ thống của trường kịp hiện lên thông tin gì.
con tự nhủ, chắc ông trời sẽ thương con đủ nhiều. nhưng có lẽ ông trời muốn thử thách con lâu hơn nữa. cánh cổng sang bên kia đại dương khép hờ lại, và con nghĩ mình cũng không còn đủ mạnh mẽ để mở toang nó ra lại lần nữa.

"lần này chưa được", con nhắn mẹ.
"mẹ thương con", mẹ nhắn con.

trước khi con kịp nhắn gì lại cho mẹ, mạng wifi của trường lại ngắt kết nối. nhưng dù là có kết nối hay chăng, con không biết phải nhắn lại cho mẹ điều gì.

box chat của mẹ con mình là một thứ juxtaposition đúng nghĩa.
từ phía mẹ, là những dãy cuộc gọi nhỡ, những dòng tin nhắn bảo con về sớm kẻo lạnh. còn từ phía con, là sự im lặng, là sự ngỗ nghịch âm thầm của đứa trẻ mới lớn. con chưa bao giờ xin lỗi mẹ vì để mẹ đợi một mình ở nhà, cũng chưa bao giờ xin lỗi mẹ vì đã không nhấc máy. con thầm nghĩ, những ước mơ của con quá lớn để con ở lại đây vì mẹ, những ước mơ của mẹ lại quá nhỏ để mẹ có con trong đó.

con tự hỏi, trong những cơn gió đông khắc nghiệt của cái xứ này, liệu hơi ấm có đến? con nghĩ là có.
mẹ biết không, con đã đọc được những dòng tin nhắn của mẹ với chị trên chuyến bay đêm về lại huế của hai mẹ con ta.
hoá ra, mẹ biết.
hoá ra, với con, hàng trăm lá thư nhập học cũng chẳng có nghĩa lí gì khi mẹ biết, và mẹ chấp nhận.
hoá ra, giữa những cơn gió lạnh heo hút của huế, mùa đông thật sự chưa bao giờ tới với hai mẹ con ta.

trên chiếc ghế sofa đang lóc từng mảng da lớn, mẹ nghe con kể, về những người bạn đặc biệt ở trường, về món bún con ăn, về điệu nhảy con tập hôm nay với bạn. con nghĩ, cái xứ này thật ra đâu ngột ngạt đến mức phải rời đi. vì khi rời đi, con sẽ đánh mất mọi thứ, liệu chăng có đáng không mẹ? và có thể, con sẽ còn ở lại với mẹ.

juxtaposition.phần 1: juxtaposition trên tầng mây xanh.juxtaposition (n.): the fact of two things being seen or placed c...
07/12/2022

juxtaposition.
phần 1: juxtaposition trên tầng mây xanh.

juxtaposition (n.): the fact of two things being seen or placed close together with contrasting effects (tạm dịch: sự kề nhau của hai điều đối lập).

sài gòn tháng 12, nắng đổ oà từ trên những tầng mây của tiết trời đông.
đèn thắt dây an toàn tắt, mẹ thúc con rời khỏi ghế ngồi, còn vội lấy hành lý từ ngăn kéo phía trên. mẹ muốn rời khỏi chiếc máy bay này, ở lâu chỉ khiến cơn ho của mẹ thêm dai dẳng.
con thì không, con muốn ngồi lại bên ô cửa sổ, dù gì chỗ này cũng là của chị gái ngồi với mẹ con ta nhường lại. nhờ cái chỗ đắc địa này, con được ngắm mây, ngắm mưa, ngắm cả vạt ruộng xanh bạt ngàn bên dưới đôi cánh dang rộng của "con chim sắt" - cách mẹ mô tả máy bay với đứa trẻ ba tuổi là con.

trên mình của "con chim sắt", có những tám mươi ô cửa sổ.
ngay khi máy bay chưa cất cánh khỏi phú bài, đôi mắt con đã dán chặt vào những giọt mưa bám trên ô cửa. mẹ biết không, những giọt mưa đó rơi dọc xuống, vì trọng lực, vì sức nặng của chính chúng đó mẹ (đúng là không hổ danh đứa con trai từng mơ đến chuyện làm việc ở nasa của mẹ).
nhưng khi máy bay lăn bánh hết tốc lực của mình, phóng thẳng qua những tầng mây, chúng lại trôi ngang theo những cơn gió lạ mà mẹ con mình còn chẳng thể cảm nhận được; mình đang ngồi bên trong bụng của "con chim sắt" mà mẹ!

giữa ghế con và ghế mẹ, cũng là một cửa sổ.
tuần trước, mẹ nước mắt giàn giụa hỏi con, "con là ai?". con không nghĩ là mẹ biết, biết về những cơn mưa trong con. ô cửa sổ máy bay trong veo, còn ô cửa giữa mẹ con ta thì không. vậy khi cánh cửa phòng con đóng lại, làm sao mẹ nhìn thấu được con, để thấy mưa trong con trôi theo phương nào? mẹ những tưởng mưa trong con rơi dọc xuống, vì trọng lực, vì sức nặng của chính những tham vọng con mang mà con thường kể mẹ nghe. nhưng mẹ à, những cơn gió lạ đã mang đứa con mà mẹ biết, mẹ hiểu đi xa vào dĩ vãng. thứ chúng để lại, duy chỉ là con - mưa trôi ngang, không còn là con - mưa rơi dọc.
thứ duy nhất mẹ còn biết về con, có chăng là mặt trời trong con, thứ mà mẹ chỉ được thấy sau những cơn mưa. nhưng trời đâu thể nắng hoài, và khi trời mưa, mặt trời đâu để mẹ con ta nhìn thấu nhau?

phép juxtaposition là mẹ con ta.
"con chim sắt" vươn mình giữa những mảnh bông xốp trắng xoá, con lại đắm mình trong những trang sách. mẹ biết không, ocean vương và mẹ ổng giống mẹ con mình lắm đó; con định kể mẹ rồi, chỉ là con không nghĩ mẹ biết ông là ai.
rồi con nghe podcast, nghe người ta nói về true love. người ta bảo, true love sẽ đến khi con ít sẵn sàng nhất.
mẹ vẫn đánh giấc, với cục keo ho ngậm trong miệng đang dần chảy ra, với chiếc áo phao kéo tới sát cổ.
con thầm nghĩ, mẹ con mình là một phép juxtaposition. true love không đến với mẹ khi mẹ ít sẵn sàng nhất; chiến tranh đốt trụi những trang sách mẹ đọc. một người phụ nữ bị thời thế cướp đoạt tình yêu lại đang ngồi cạnh một đứa trẻ mơ về true love hằng giờ. một người phụ nữ không biết nỗi một chữ tiếng anh trong trang sách con trai mình đọc lại đang ngồi cạnh một đứa trẻ coi thứ tiếng đó là tiếng mẹ đẻ, dù trớ trêu là mẹ nó chỉ biết mỗi tiếng việt.

một người phụ nữ bị thời thế cướp mất giấc mơ và cả đứa con trai đáng ngưỡng mộ lại đang ngồi cạnh một đứa trẻ mà mỗi đêm chỉ mong cầu được nhận lại những gì đã vụt khỏi tay của mẹ nó. trớ trêu thật, mẹ nhỉ?

con tìm thấy hạnh phúc, trong hình hài của những trang sách ocean vương viết và những mỹ từ về true love mà thầy minh niệm nói.
mẹ tìm thấy hạnh phúc, trong hình hài của viên kẹo ho ngọt gắt đang tan dần trong cổ và chiếc áo phao vài trăm xu mua được ở hàng đồ bành.

hạnh phúc của mẹ và con đều đẹp, phải không mẹ? mẹ con ta ngồi đó, hạnh phúc (bên cạnh nhau) theo những cách đối lập.

trên những tầng mây xanh, trong bụng của con chim sắt, hàng ngàn dặm bên trên mặt đất, mẹ con ta vẫn kề nhau - phép juxtaposition đẹp đẽ nhất trên đời.

em à, trước khi anh đi, tới hội an với anh nhé. bởi lẽ, anh muốn em nhìn thấy những căn gác tồi tàn của hội an trong thứ...
25/11/2022

em à, trước khi anh đi, tới hội an với anh nhé. bởi lẽ, anh muốn em nhìn thấy những căn gác tồi tàn của hội an trong thứ nắng hổ phách của buổi hoàng hôn.

anh muốn em nhìn thấy anh trong những căn nhà đó, già cỗi và mục nát.

anh muốn em nhìn thấy em trong những căn nhà đó, chờ lấy người trở về.

anh từng nghĩ, anh sẽ tìm thấy ai đó ở nước mỹ xa xôi, trong những ba trăm triệu người đang chồng chất lên nhau giữa hai bờ đại dương mênh mông, nơi tình yêu nằm vất vưởng trên những bậc thềm của buổi sớm hôm. nhưng anh đã tìm thấy em, giữa nấm mồ của những giấc mơ, nơi mình gọi là quê hương.

em sẽ ở lại, và anh sẽ đi. anh không muốn em phải chờ đợi anh, em xứng đáng có một người ở cạnh em hằng giờ, hằng ngày. và thật lòng, anh không nghĩ em sẽ chờ đợi anh, kẻ già đời và lạnh lùng này. thế nên, anh muốn em nhớ đến đôi mình giữa những con hẻm của hội an, dạo chân bên những căn gác đang chực chờ đổ sập như tình tự chúng mình. anh muốn em lưu mãi trong đầu một hình ảnh cuối cùng của anh và em, rực rỡ mãi trong nắng hội an. vì rồi, cuối ngày, ánh dương nào chẳng tắt, cuộc vui nào chẳng tan.

đôi môi em đã khô lại, bờ vai anh cũng thôi ướt.

tháng 7, mùa hè 2023,đâu đó trên những bãi cát dài,tiếng sóng xô, từng nhịp, từng nhịp thật đều. nắng loá một vùng trên ...
17/11/2022

tháng 7, mùa hè 2023,
đâu đó trên những bãi cát dài,

tiếng sóng xô, từng nhịp, từng nhịp thật đều. nắng loá một vùng trên mặt biển, hun nóng cả bãi cát. vậy mà anh và em vẫn nằm mãi để sóng biển gột rửa lấy đôi chân. ta vẫn nằm mãi để nghe tiếng chim hót và cả tiếng cát thổi. ta vẫn nằm mãi, vì sớm thôi, anh sẽ chẳng còn ở nơi này.

giữa tiếng nước ngoàm lấy tảng đá trên bờ, ánh mắt của em cứ mãi dịu dàng không thôi. anh thầm nghĩ, cuối cùng, em đã chịu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, không còn những ngại ngùng như ngày đầu anh bắt gặp em đang vội vàng giữa sân trường. nhưng anh không biết em đang nghĩ gì, em đang thấy gì trong đôi mắt vô-hồn-nhưng-yêu-kiều của anh?

ánh mắt của anh lại đang dán chặt vào tấm lưng dính đầy cát của em - tấm lưng anh ước nguyện được chạm vào mỗi ngày - nay lại hao gầy đi phần nào. tay anh, trong vô thức, đang vươn đến để ôm trọn lấy em vào lòng. và chắc anh sẽ ôm trọn được em, vòng tay của anh đủ lớn cho em. nhưng vì thời gian sẽ mang anh đi, anh phải cố ôm em thật nhiều cho trót những giấc mộng mùa đông anh từng thầm mơ.

anh muốn vuốt ve em thật lâu, em muốn nhìn lấy anh thật dài. anh muốn được tự mình chải chuốt làn tóc ướt của em, em muốn được tự mình chạm tay lên bờ môi của anh. giữa biển khơi, mình tìm thấy nhau và tìm thấy cả bầu trời thơ mộng trong sự thiếu-vắng-ngôn-từ giữa chúng ta. anh tự hỏi, đến bao giờ và ở nơi đâu, anh mới tìm thấy lại một người như em?

mình nhìn nhau bằng thứ ánh mắt êm ả nhất giữa những cuồn cuộn của đất trời, như thể đây là lần cuối ta còn bên nhau. có lẽ là vậy, hoặc có thể không.

hay là anh chỉ đợi đến một ngày kia, ở bãi cát này, anh sẽ gặp lại em, để yêu em lần nữa, khi thời gian không còn chống lại đôi ta?

viết về hạnh phúc của những hình hài lẻ loi,đã lâu rồi, em chưa viết một bài gì tử tế cho người đời. có lẽ là vì cuộc đờ...
14/11/2022

viết về hạnh phúc của những hình hài lẻ loi,

đã lâu rồi, em chưa viết một bài gì tử tế cho người đời. có lẽ là vì cuộc đời em không còn huyên náo như trước.

dạo này, trời chuyển đông. ráng trời lúc hoàng hôn không còn sắc cam như trước, chỉ thấy một màu nhá nhem. đời em cũng vậy, chìm sau màn mưa giăng trời giữa cái xứ này.

em ghét cái xứ này, ghét cả cách con người xứ này dửng dưng trước những đớn đau của kiếp người. em ghét việc từng người em yêu quý rời đi khỏi cái xứ này, trong khi em vẫn mắc kẹt lại. em ghét việc em cũng sẽ rời đi trong khi em chỉ mới học được cách yêu con người xứ này.

em ở lại giữa mùa đông, trong một giảng đường đầy ắp những kẻ xa lạ. em không nghĩ mình sẽ làm quen được với họ, có chăng là vì em đã quá quen với những bất định của loài người. em tập quen dần với những cuộc hội thoại vỏn vẹn năm câu, những nụ cười kéo dài không quá năm giây và cả những niềm vui còn không kéo dài nổi cho trọn năm phút. em cũng quen dần với cảm giác không có nổi một ai để xin đi chung dù, mà chỉ dám băng qua làn mưa đông một mình để ra đến cổng.

em phần nhiều không tìm thấy hạnh phúc trong những người xung quanh mình, hạnh phúc chỉ đến trong những cơn mơ của riêng em, trong những hành động ngờ nghệch mà chỉ riêng em làm và em biết. có những ngày, em mơ về hình hài của tình yêu, thứ khiến em nom rất vui cả ngày ấy. rồi có những ngày khác, em bất chợt cười một mình sâu trong góc của quán cà phê vì lỡ hút một hơi bạc xỉu toàn sữa đặc mà quên khuấy kĩ. một mình giữa những toà nhà của trường y, nơi người ta tìm thấy sự thoả mãn cho những giấc mơ cao cả, em chỉ tìm thấy niềm vui trong những vũng nước mưa trải dài trên con đường dẫn đến giảng đường và trong những ánh mắt dịu dàng hướng-về-mình-hoặc-là-không.

nhưng có lẽ, như những tia nắng của trời đông, em đang học cách nâng niu từng mảnh da thịt của con người xứ này. em đang học cách yêu con người xứ này nhiều hơn em đã từng trong suốt mười tám năm trên đời. hôm qua, trên chiếc xe lead của mẹ, em chở mẹ đi ăn một bữa bánh cuốn thịt heo thiệt ngon sau những bữa cơm vắng mặt mình. hôm kia, bằng chiếc điện thoại còn hai-phần-trăm pin, em gọi điện cho ba một cuộc để nghe giọng ba ở sân bay. tuần trước, bằng cái mỏ hay hỗn, em còn gắng bày chị hai cách đọc đúng vỏn vẹn một từ "celebrity" suốt nửa tiếng.

và những ngày khác, có cả hôm nay, em đang dần dần học được cách yêu lấy những điều khờ khạo, ngốc nghếch và vụng về của loài người, từng chút, từng chút một.

dương.

những tiếng đàn. thánh âm giữa trần thế. từ những bậc thềm của thiên đường vọng vào căn phòng nhỏ giữa chốn phồn hoa. ta...
28/07/2021

những tiếng đàn. thánh âm giữa trần thế. từ những bậc thềm của thiên đường vọng vào căn phòng nhỏ giữa chốn phồn hoa.

tay em trắng muốt, vuốt ve trên những phím đàn. ngây ngất, cuồng quay đến rã rời.

thăng, mắt em đảo điên, trợn tròn, tay chân bủn rủn nhưng bài nhạc còn dở dang. thế giới chỉ còn những âm thanh bủa vây quanh em.

giáng, ác quỷ giáng trần, vồ lấy rồi cấu xé em. máu tươi, nhạc sống, hoa trắng rải đầy trên những phím đàn.

nốt tròn, nốt trắng, nốt đen liên hồi, từng ngón tay gãy nát nhưng chẳng thể lệch một nốt. sự sống khánh kiệt giữa bể máu người.

không hồn, không xác, ác quỷ giục em chơi hết bản nhạc. phím đàn vỡ ra, găm vào từng ngón tay em những vết sâu hoắm. hoa trắng nhuốm những giọt máu tươi, từng dòng huyết lệ từ trong mắt em rơi rớt trên những phím đàn. nốt nhạc cuối, em dâng cho cái chết, thứ sẽ giải thoát em.

những cơn sóng. bãi cát trắng dài miên man. gió thoảng qua, mang theo hơi muối lên bờ. tiếng sóng du dương giữa bể khơi....
19/07/2021

những cơn sóng. bãi cát trắng dài miên man. gió thoảng qua, mang theo hơi muối lên bờ. tiếng sóng du dương giữa bể khơi.
đêm nay là đêm thứ hai em mơ đến hình ảnh ấy. sáng bừng mà u ám. lãng mạn mà chết chóc.

13 beaches. nhạc của lana, em vùng vẫy giữa biển khơi. đại dương quá rộng lớn, còn em lại quá nhỏ bé. em thả mình theo cơn sóng, lõa thể để biển đón mình vào lòng. em hít một hơi thật sâu rồi đắm mình trong làn nước. từng mảnh da trên cơ thể em tan theo dòng nước, tâm hồn được gột rửa. những thiên thần từ trên cao đã sà xuống nơi này để đưa em đi.

một vũng nước ối. linh hồn em được cứu rỗi, tay chân thôi rệu rã, thân em thôi gầy gò. em nhìn thấy mình nằm lại giữa đại dương, rút cạn sự sống để tái sinh cho kiếp người sau. những thiên thần đã rải những bông hoa cạnh xác em, những bông nhài trắng trong. em xuôi tay, hàng mi khép lại.

khi em sống, em cố ẩn mình khỏi thế gian, và khi em đi, em để trời đất thấu cảm mình, lõa lồ để trở về với đất mẹ.

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Là em, dương đây. posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Event Planning Service?

Share