06/06/2024
[Cánh hoa số Một] Dưới tán anh đào
Jisoo ngả người trên chiếc ghế công thái học, nhìn ra ngoài cửa kính từ văn phòng. Trời mưa tầm tã, nước mưa hắt lên tấm kính tạo nên bức tranh màu nước nhòe nhoẹt độc một màu xám xịt, chẳng mang chút sức sống nào. Jisoo cũng chẳng lấy gì làm thích thú, thậm chí là có phần chán ghét. Cuộc đời anh, ngay từ lúc xuất hiện trên đời đã gắn liền với những cơn mưa. Chính anh cũng không hiểu, khi chỉ cần anh bước chân ra đường, bầu trời sẽ ngay lập tức trở nên xám xịt, sau đó sẽ là một cơn mưa rào như trút nước đón lấy anh dù trước đó vài phút tời vẫn trong xanh và nắng vẫn còn trong vắt. Nhưng mưa sau cùng cũng chỉ là một phần “bất hạnh” trong đời anh mà thôi...
“Hong Jisoo, hoàn thành báo cáo rồi nộp gấp cho tôi nhé!”
Jisoo nhìn tập tài liệu dày cộm trên bàn rồi nhìn chiếc đồng hồ để bàn cạnh màn hình máy tính. 4 giờ 30 phút không lẻ. Anh nhét vài thứ đồ vào chiếc cặp da rồi đứng dậy. Anh đã sẵn sàng cúng cả ngày lương cho công ty vì tội không hoàn thành deadline rồi...
Jisoo một tay cầm ô, tay còn lại khệ nệ ôm chiếc cặp da cùng tập tài liệu dày cộm, cố gắng che chắn cho đống stress mà anh vốn đã định đá đít nó nhưng cuối cùng lại tiếc rẻ ôm về làm chỉ vì tiếc một ngày lương. Anh dừng chân ở trạm xe, ngồi đại xuống một chỗ trống trên hàng ghế chờ nghỉ chân một lát trước khi quay trở về nhà mình cách đây vài con phố nhỏ. Jisoo chợt để ý ở cây anh đào gần đó có một cậu thanh niên có mái tóc vàng đang lúi húi ngồi dưới gốc cây. Cậu ta lôi một ít hạt cho thú cưng từ túi của mình và chia sẻ nó cho một con mèo hoang gần đó. Jisoo thoáng giật mình. Bầu trời từ khi nào đã trở nên quang đãng, nắng trong vắt len lỏi qua các tán cây, nhảy nhót trên mái tóc vàng cậu trai trẻ. Jisoo nghi ngờ, không rõ có phải do bản thân mệt mỏi đến mức gặp ảo giác hay không, tới nỗi có thể cảm thấy mùi thơm của nắng phảng phất nơi đầu mũi thay vì mùi đất ngai ngái sau mưa mà anh thường ngửi thấy. Anh ngây ngốc nhìn quanh cảnh ngay trước mắt mình. Mơ cũng được, ít nhất thì đây có lẽ cũng sẽ là giấc mơ đẹp đẽ nhất mà anh có thể gặp trong cuộc đời toàn xui xẻo của chính mình.
Cậu trai tóc vàng như có nhận ra có người đang nhìn mình, chầm chậm quay về phía sau, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của người đàn ông mặc đồ công công sở kì lạ.
Jisoo giật mình vì bị phát giác. Anh nhanh chóng quay đi như thể chưa bao giờ để ý đến cậu trai và con mèo, nhưng điều đó chỉ khiến anh trông thiếu tự nhiên và kì cục hơn.
Cậu trai tóc vàng dường như đã xong nhiệm vụ của mình. Cậu vuốt ve cái đầu lông xám của vật thể kêu meo meo kia rồi đứng dậy và phủi đi lông mèo dính trên quần áo, sau đó đi về phía Jisoo.
Jisoo lặng lẽ di chuyển, cố ngồi cách xa Seokmin một chút, và điều này khiến cậu trai tóc vàng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Cậu hơi cau mày
"Ồ, Em xin lỗi. Em làm anh sợ à? Em trông không đáng sợ đến thế chứ?"
“Hả?” - Jisoo lắc đầu - “Cậu có một chút kì lạ... Không, ý tôi là... tôi chỉ...chỉ...” - Jisoo trở nên lúng túng, không thể nói bất cứ thứ gì ra hồn.
"Em biết mình trông không đáng sợ, nhưng em đoán là trông em hơi tinh quái? Bạn em bảo em có nụ cười trông khá tinh quái...” - Cậu trai tóc vàng cười xòa - “Hẳn là anh đang thấy sợ em lắm nhỉ? Đừng sợ, em sẽ không làm hại anh đâu” - cậu chìa tay ra, mong chờ - “Đây, bọn mình bắt tay với nhau nhé!”
Khoảnh khắc cậu trai mỉm cười, Jisoo nhận ra cây hoa anh đào phía sau bỗng nở hoa dù cho mùa hoa anh đào đã kết thúc từ hai tháng trước. Từng tán hoa nở rộ, sau cùng chạy theo cơn gió nhẹ rơi xuống thành cơn mưa hoa anh đào giữa trời hè nóng nực. Những cánh hoa nhỏ đậu tán ô đen của anh, và trên mái đầu vàng của cậu trai trẻ.
Cậu trai tóc vàng cũng nhìn lên tán cây anh đào, tròn mắt kinh ngạc. Cậu ngắm nhìn những cánh anh đào rơi xuống xung quanh mình với vẻ hoài nghi
"Chà... đỉnh thật đấy!” - cậu trai trầm trồ
Jisoo nhìn xuống bàn tay cậu trai vẫn đang chờ đợi để bắt tay mình, thoáng chút bối rối. Thay vì bắt tay cậu, anh rụt rè lùi lại, cố gắng tránh xa cậu một chút.
Trông thấy Jisoo chậm rãi lùi lại, cậu trai dường như cảm thấy có chút mất mát. Cậu thu tay lại, nhẹ nhàng
"Ồ, em hiểu rồi... em hiểu rồi"
Cậu liếc nhìn những bông hoa anh đào thêm một lúc, rồi quay lại nhìn Jisoo, nụ cười dịu dàng hiện diện trên khuôn mặt cậu. Cậu ngồi xuống cách anh một khoảng, một ý nghĩ làm sao để bắt chuyện với con người rụt rè kì lạ này chợt đến trong đầu cậu.
“Anh có thích hoa anh đào không?” - cậu lặng lẽ hỏi.
"Umm..." - Jisoo gật đầu, cố gắng nhớ xem lần cuối cùng mình có thể thấy cơn mưa anh đào là bao giờ - "Nhưng đây là lần đầu tôi nhìn thấy mưa hoa anh đào thế này...
“Em cũng thích hoa anh đào nữa nè. Ở quê em có nhiều cây anh đào lắm, vào mùa hoa nở siêu đẹp... Không thể ngắm thì đúng là đáng tiếc anh ha... Nhưng em cá là còn cả tá những điều đẹp đẽ khác vào những mùa khác mà anh có thể thấy, anh thấy đúng không?”
Jisoo không trả lời, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Mùa duy nhất anh có thể thấy trong suốt cuộc đời mình chỉ có duy nhất mùa mưa, nếu không phải là mưa tầm tã thì cũng sẽ là mưa lâm râm, mưa triền miên cho đến khi thối đất. Đôi khi Jisoo nghi ngờ có phải bản thân mình bị mù màu không khi nhìn đâu cũng chỉ thấy ba màu đen xám trắng. Sống trên đời, người ta có bao điều đáng để ước mơ, trong khi Jisoo chỉ có một ước mơ tầm thường duy nhất, nhưng với anh cũng là điều xa xỉ nhất: anh ước mình có thể cất ô đi, có thể nhìn thấy nắng màu vàng, thấy bầu trời màu xanh, thấy cánh hoa anh đào màu hồng phớt, chỉ vậy thôi...
“Hình như anh không thích mưa lắm đúng không?”
"Làm sao cậu biết?"
"Do cách anh phản ứng đó. Hầu hết mọi người sẽ vui mừng khi thấy mưa biến thành nắng phải mà. Hơn nữa, cách cậu nhìn bầu trời…” - Cậu ngước nhìn bầu trời trong xanh trước khi tiếp tục - “Có vẻ như anh rất vui vì mây đã tan đi…”
"Phải nhỉ..." - Jisoo ngước nhìn bầu trời xanh trong trước mắt. Anh thoáng nghĩ đến việc gấp ô, nhưng lại sợ trời lại mưa vậy nên anh vẫn tiếp tục giữ ô trên tay như một kẻ ngốc.
“Tại sao anh vẫn mở ô thế? Trời đẹp mà anh. Phải cất nó đi và tận hưởng ánh nắng chứ...” - cậu chàng gợi ý, với tay chạm vào tán ô kéo nhẹ. Cánh hoa anh đào trượt xuống tạo thnahf cơ mưa anh đào nhỏ trước ánh mắt ngạc nhiên của Jisoo.
"Chỉ là... chỉ vì tôi thích mà thôi... Ô có thể chống tia UV phải không? Haha..." - Jisoo cười ngượng, cố chữa cháy cho lý do ngớ ngẩn mà anh vừa nghĩ ra.
Cậu trai ngó nghiên vẻ mặt ngượng ngùng của người đàn ông ông kì lạ lúc ẩn lúc hiện sau tán ô che thấp, cười nhẹ.
“Hmm, có lý ha. Vậy thì cố gắng bảo vệ làn da anh khỏi tia UV trong lúc tận hưởng ánh nắng mặt trời nhé” - Cậu trai trêu đùa Jisoo một cách tinh nghịch, nụ cười chưa bao giờ rời khỏi môi cậu kể từ lúc bắt chuyện với anh.
Jisoo lặng lẽ tiếp tục nhìn ngắm những cánh hoa rơi nhè nhẹ. Cậu trai tóc vàng nhìn theo ánh mắt anh nhìn theo những bông hoa anh đào nhẹ nhàng rơi khỏi cành rơi xuống tựa một cơn mưa cánh hoa trắng hồng mỏng manh. Khoảnh khắc này yên bình và tươi đẹp, không còn áp lực hay đau khổ buộc lấy chân ai, chỉ còn ánh nắng rực rỡ trên bầu trời xanh và những cánh hoa nhảy múa nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng bao trùm lên hai con người xa lạ.
Rất nhanh, có một chuyến xe bus cập bến
Cậu trai trẻ liếc nhìn đồng hồ trên tay mình
“Đúng giờ ghê... Anh lên chuyến này chứ?”
"Cái này... À, chuyến về nhà của tôi là chuyến tiếp theo..." - Jisoo lắc đầu
Cậu trai gật đầu hiểu ý. Cậu nhìn cây hoa anh đào lần cuối rồi lại nhìn Jisoo.
"Em hiểu rồi. Thế thì em sẽ lên chuyến này. Anh, nhớ về nhà sớm đi nhé! Đừng đi uống rượu đấy!" - cậu trai nói lớn, nở một nụ cười với anh trước khi bước lên xe.
"Ừ... Cậu cũng vậy...Tạm biệt..." - Jisoo vẫy tay chào lại cậu trai kì lạ.
Ngay khi xe buýt rời đi, bầu trời vốn trong xanh lại một lần nữa chuyển về màu xám xịt. Hoa anh đào ngừng nở, trở về cành chỉ còn những tán lá xanh... Jisoo cũng chẳng lấy làm muộn phiền, dù sao anh cũng đã quen rồi. Anh thở dài, cầm ô cùng chiếc cặp da cùng xấp tài liệu, lê bước trở về nhà.
Những ngày tiếp theo với Jisoo vẫn là những ngày mưa tầm tã. Anh chỉnh lại cà vạt lần nữa, cầm ô lên và bước ra khỏi nhà đi bộ đến bến xe buýt. Kỳ lạ thay, càng đến gần bến xe buýt, mưa bắt đầu tạnh, bầu trời cũng trở nên trong xanh hơn. Anh đến gần hơn một chút nữa, nhận ra cậu trai tóc vàng hôm nọ, trong lòng cậu là con mèo hoang mà ngày cả hai gặp nhau cậu đã cho nó một ít hạt.
Cậu trai nhìn về phía Jisoo, mỉm cười vẫy tay với anh. Trong phút chốc, cây hoa anh đào một lần nữa nở rộ.
"X-xin chào..." - Jisoo lúng túng cúi đầu, ngồi xuống phía bên kia hàng ghế.
"Chào buổi sáng, anh. Gặp lại anh thế này em vui lắm!" - cậu trai cười toe toét, tay vuốt ve quả cầu lông lá trong lòng mình.
Jisoo chăm chú nhìn con mèo xám đang thoải mái tận hưởng từng cái vuốt ve của người con trai lạ mặt. Anh mở lời, bắt đầu cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa hai người.
“Cậu nhóc này này thường xuyên tới đây... Cậu có vẻ khá thích nó nhỉ... Cậu có thể mang nó về nhà nuôi nếu cậu muốn, dù sao cũng không có ai..."
"Cái này, em ước gì em có thể. Cậu nhóc dễ thương lắm, nhưng em hơi bị dị ứng với mèo, dù cho không nặng lắm, nhưng đèo bồng cậu nhóc không phải là ý hay đâu" - cậu trai đột nhiên do dự một lát, trên mặt lộ ra một nụ cười tinh quái - "Có lẽ.. Có lẽ em có thể giữ anh thay vì cậu nhóc này bên mình, nhỉ?"
"H-hả?" - Jisoo thoáng hoảng hốt trước lời đề nghị của cậu trai lạ mặt. Anh rùng mình trước lời gợi ý có phần “biến thái” từ cậu trai có vẻ thánh thiện kia. Không ai bảo, Jisoo chủ động ngồi xa cậu ta thêm một chút nữa. Bầu trời đột nhiên trở nên nhiều mây hơn.
Cậu trai nhanh chóng nhận ra và có vẻ bối rối trước phản ứng sợ hãi đột ngột của Jisoo
"Không anh ơi! Em không có ý đó đâu! Ý em là... em chỉ muốn làm bạn với anh thôi!" - cậu trai có chút hoảng sợ khi cố gắng giải thích, dường như chính bản thân cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn khi bầu trời dần tối hơn. Cậu thở dài tiếc nuối rồi nói tiếp:
“Ý của em là… em thực sự không có nhiều bạn bè đến thế… Em đoán là cuộc sống của em sẽ tốt hơn nếu có anh làm bạn, ngay cả khi bọn mình mới quen nhau ấy...”
"L-làm bạn á?" - Jisoo bối rối
Cậu trai gật đầu, vẻ mặt đầy hy vọng.
“Ừ, bạn bè! Trông anh có vẻ trạc tuổi em, hoặc lớn hơn một chút, nhỉ?" - cậu trai nhìn bộ vest trên người Jisoo, đánh giá nó lẫn gương mặt có phần trẻ hơn so với một người hủy hoại đời mình trên bàn giấy điển hình dưới danh nghĩa "hết mình vì công việc" - "Nếu không phiền, thì…”
"Phiền!" - Jisoo không kịp bịt miệng chính bản thân. Ngay khi chữ "phiền" vừa thốt lên, anh lập tức chỉ muốn chạy ra sông Hàn rồi nhảy xuống chết quách cho xong - "Không, ý tôi là... tôi và cậu không cùng tuổi, chúng ta khác nhau... và... và... tôi không chắc sau này chúng ta có thể gặp lại nhau đâu...
Jisoo không biết cậu trai có hiểu được những gì anh vừa nói không, khi những gì anh có thể thấy trong mắt cậu là sự ngạc ngạc nhiên đi kèm một vài tia mất mát.
"À, được rồi, em hiểu. Bọn mình đi trên những con đường khác nhau... vậy nên có thể sẽ hơi khó để gặp lại nhau anh ha... " - Cậu trai trao cho anh một nụ cười dịu dàng, dường như hy vọng sẽ xoa dịu mọi căng thẳng giữa cả hai.
Jisoo im lặng kiểm điểm chính mình. Anh lén nhìn cậu, mong cậu không cảm thấy tổn thương vì lời anh vừa nói.
“Không sao đâu anh. Em nghĩ anh có thể có lý do để không muốn làm bạn với em. Em chỉ muốn đề nghị vậy thôi, trong trường hợp nếu anh quan tâm...”
Jisoo tiếp tục im lặng. Cậu trai tóc vàng đôi lúc sẽ lại lén nhìn người đàn ông với chiếc ô đen ngồi cách mình một khoảng kia. Đôi mắt anh đào giấu sau cặp kính cận, xinh đẹp như một chú nai nhỏ, nhưng trông có vẻ buồn bã và xa cách. Cậu lưỡng lự một lúc, thu hết can đảm và nhẹ nhàng hỏi
"Em có thể hỏi anh một câu không?"
"Huh? T-tất nhiên..."
“Tại sao anh luôn che ô thế?” - cậu tò mò hỏi, chỉ vào chiếc ô trên tay anh, hơi nghiêng đầu một cách thích thú, anh mắt bị thu hút bởi chiếc ô đen kì lạ.
"Cái này..." - Jisoo thoáng do dự - "À, để bảo vệ khỏi tia UV... Haha..." - anh trả lời một cách vụng về và ngốc nghếch.
Cậu trai cười, trong mắt cậu có chút thích thú.
“Thật hả? Ngay lúc này luôn?” - một nụ cười trêu chọc nở trên môi cậu. Hiện tại đang là sáng sớm, cậu không nghĩ có bất kì tia UV nào đủ mạnh để xuyên qua lớp áo vest dày cộm của anh đâu.
"Haha... Đúng thế đấy... Tia UV... không tốt cho da..." - Anh ngại ngùng, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Anh không thể giải thích lý do thực ra là do anh vốn là ông hoàng xui xẻo, và vì mỗi lần ra ngoài trời đều sẽ mưa nên anh luôn mang theo ô được.
Nụ cười của cậu trai dịu lại, dường như nhìn thấu sự nhút nhát của chú nai nhỏ này. Cậu không muốn làm anh khó xử thêm nữa nên quyết định đổi chủ đề. Ánh mắt cậu quay lại với những bông hoa anh đào, ngắm nhìn chúng nhẹ nhàng rung rinh trên tán cây. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi cậu lên tiếng lần nữa
“Hmm… Cũng đúng, bảo vệ da khỏi tia UV quan trọng hơn nhiều. À… Nhân tiện, công ty anh ở gần đây à?”
"Không, văn phòng tôi xa chỗ này hơn một chút... Nó ở quận khác..."
"Em hiểu rồi. Công ty anh ở quận khác, hmm.... Bọn mình tình cờ gặp nhua ở đây cũng hai lần rồi, anh có nghĩ là bọn mình nên cố gắng hiểu nhau hơn một chút không? Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại hoặc thông tin mạng xã hội gì đó… nhỡ đâu chúng ta gặp lại nhau ở đâu đó trong tương lai thì sao...”
"À được rồi..." - Jisoo gật đầu sau một thoáng nghĩ ngợi.
Cậu trai dường như cảm thấy nhẹ nhõm sau cái gật đầu của anh. Cậu lấy điện thoại ra, sẵn sàng trao đổi thông tin.
"Nai xừ! Đây, để em cho anh số của em nhé..." - cậu gõ số của mình lên màn hình và đưa cho Jisoo xem, đợi anh lưu vào danh bạ - "Anh có thể nhắn tin cho em bất cứ lúc nào nếu muốn"
Jisoo gõ số điện thoại cậu trai vào điện thoại mình, sau đó nháy một cuộc.
"Nhân tiện, tên cậu là...? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi cần một cái tên để lưu vào điện thoại thôi.."
Cậu trai khúc khích trước sự cẩn thận đáng yêu của người đàn ông mặc vest lớn hơn mình vài tuổi.
“Em tên Seokmin, Lee Seokmin. Em 27 tuổi rồi đó. Còn anh, anh tên là gì?"
"Tôi là... Jisoo, Hong Jisoo..."
“Hong Jisoo… Đáng yêu ha...” - Seokmin mỉm cười khi nhập tên Jisoo vào điện thoại.
“Xong! Thông tin của Jisoo-nim đã được lưu. Đừng ngần ngại gửi tin nhắn cho em bất cứ lúc nào anh muốn trò chuyện nhé”
"Vâng... cảm ơn cậu nhiều nhé..." - Jisoo cúi đầu, cảm thấy biết ơn người đầu tiên muốn làm bạn với mình.
Seokmin gật đầu, gửi cho cô một nụ cười ấm áp.
"Không có gì. Gặp được anh thế này em vui lắm, Jisoo à”
Jisoo chán nản lật đi lật lại đống tài liệu mà chắc phải mất cả ngày để nghiên cứu tới nỗi từng trang giấy như muốn nhàu nát. Điện thoại của anh đột nhiên sáng lên. Ai đó nhắn tin cho anh.
𝐽𝑖𝑠𝑜𝑜 𝑎̀~
Jisoo nhìn dòng tin nhắn, cố sức vắt não bộ xem có chút kí ức nào rơi ra có liên quan đến người nhắn dòng tin này hay không.
𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜. 𝐴𝑖 𝑣𝑎̣̂𝑦 𝑎̣?
𝐴𝑛ℎ, 𝑙𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑆𝑒𝑜𝑘𝑚𝑖𝑛 𝑛𝑎̀𝑦
"À..." - Jisoo khẽ ồ lên một tiếng.
𝑋𝑖𝑛 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑛ℎ𝑒́. Đ𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑡ℎ𝑜𝑎̣𝑖 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑜̣̂𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂𝑛 𝑐𝑜́ 𝑠𝑢̛̣ 𝑐𝑜̂́ 𝑣𝑎̀𝑜 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑛𝑎𝑦 𝑣𝑎̣̂𝑦 𝑛𝑒̂𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑟𝑒𝑠𝑒𝑡 𝑙𝑎̣𝑖 𝑡𝑜𝑎̀𝑛 𝑏𝑜̣̂
𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑠𝑎𝑜 đ𝑎̂𝑢 𝑎𝑛ℎ. 𝐼́𝑡 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 𝑎𝑛ℎ 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑛 𝑟𝑎 𝑒𝑚 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑎𝑛ℎ đ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑥𝑢̛𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 𝑔𝑜̣𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑛𝑔ℎ𝑒 𝑥𝑎 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑙𝑎̆́𝑚. 𝐻𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 ℎ𝑜̂𝑚 𝑛𝑎𝑦 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑙𝑎̀𝑚 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑡𝑜̂́𝑡. 𝐸𝑚 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑛𝑜́𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑔𝑜̛̃ 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 ℎ𝑜̂𝑚 𝑞𝑢𝑎 𝑐𝑢̉𝑎 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑣𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑣𝑢𝑖 ℎ𝑜̛𝑛 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑛ℎ𝑎𝑢 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑡𝑎̂́𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂𝑛 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 ℎ𝑜̛̣𝑝 𝑎𝑛ℎ 𝑟𝑎̉𝑛ℎ 𝑣𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑠𝑎̆̃𝑛 𝑙𝑜̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 đ𝑜́. 𝐴̀ 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑐𝑎̉, đ𝑎̂𝑦 𝑙𝑎̀ 𝑎̉𝑛ℎ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚 đ𝑒̂̉ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑙𝑢̛𝑢 𝑛𝑜́ 𝑣𝑎̀𝑜 𝑑𝑎𝑛ℎ 𝑏𝑎̣
Kèm theo dòng chữ là hình ảnh Seokmin đang cười rạng rỡ dưới tán cây anh đào nở rộ. Jisoo bật cười. Seokmin thực sự đã mang đến cho anh một chút niềm vui giữa ngày u ám.
𝐴𝑛ℎ ℎ𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 ℎ𝑜̂𝑚 𝑛𝑎𝑦 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑡𝑢𝑦𝑒̣̂𝑡 𝑣𝑜̛̀𝑖 đ𝑜̂́𝑖 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚. 𝐺𝑎̂̀𝑛 đ𝑎̂𝑦 𝑎𝑛ℎ ℎ𝑜̛𝑖 𝑏𝑎̣̂𝑛 𝑣𝑖̀ 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 đ𝑎𝑛𝑔 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑣𝑎̀𝑜 𝑔𝑖𝑎𝑖 đ𝑜𝑎̣𝑛 𝑐𝑎̆𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑚𝑜𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑒𝑚 𝑣𝑎̀𝑜 𝑙𝑢́𝑐 𝑛𝑎̀𝑜 đ𝑜́
𝐴ℎ 𝑚𝑎̂́𝑦 𝑐𝑎́𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛... 𝐻𝑎̆̉𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ đ𝑎̃ 𝑣𝑎̂́𝑡 𝑣𝑎̉ 𝑙𝑎̆́𝑚... 𝑇ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑦 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑠𝑎𝑜? 𝐵𝑎̂𝑦 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑐𝑢̛́ 𝑔𝑖𝑢̛̃ 𝑙𝑖𝑒̂𝑛 𝑙𝑎̣𝑐 𝑛ℎ𝑒́, 𝑣𝑎̀ 𝑠𝑎𝑢 𝑘ℎ𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 ℎ𝑜𝑎̀𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ, 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑛ℎ𝑎𝑢 đ𝑒̂̉ 𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑐𝑎̀ 𝑝ℎ𝑒̂ 𝑎̆𝑛 𝑚𝑢̛̀𝑛𝑔 ℎ𝑎𝑦 𝑔𝑖̀ đ𝑜́, 𝑘𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑡ℎ𝑒̂́
𝑁𝑔ℎ𝑒 ℎ𝑎𝑦 đ𝑎̂́𝑦. 𝑉𝑎̣̂𝑦 ℎ𝑒̣𝑛 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑙𝑎̣𝑖 𝑒𝑚 𝑠𝑎𝑢 𝑘ℎ𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑘𝑒̂́𝑡 𝑡ℎ𝑢́𝑐 𝑛ℎ𝑒́. 𝑁𝑔𝑎̀𝑦 𝑚𝑜̛́𝑖 𝑡𝑜̂́𝑡 𝑙𝑎̀𝑛ℎ!
Seokmin mãn nguyện khi đọc câu trả lời của Jisoo. Cậu còn lo lắng anh sẽ không trả lời tin nhắn của mình. Cảm giác nhẹ nhõm và ấm áp lan tỏa trong lồng ngực cậu.
𝐸𝑚 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑟𝑜̂̀𝑖! 𝐻𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑎𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑐𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑜̂́𝑡 đ𝑒̣𝑝! 𝑆𝑜̛́𝑚 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑛ℎ𝑒́. 𝑇𝑎̣𝑚 𝑏𝑖𝑒̣̂𝑡 𝑎𝑛ℎ~
Jisoo nhắm mắt lại, cảm giác phấn khích cùng quyết tâm chạy khắp cơ thể. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi cảm giác bồn chồn như có hàng vạn con bướm bay trong bụng.
Jisoo nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trước mặt, cố gắng tập trung. Anh mỉm cười, tự vỗ nhẹ vào vai mình
"Được rồi, cố lên Hong Jisoo. Hãy cố gắng hết sức và đến gặp Seokmin nào!!"
Jisoo rúc mình sâu trong tấm chăn dày dưới nhiệt độ điều hòa chạm đáy. Dự án kết thúc để lại một Hong Jisoo dường như chỉ còn mỗi cái vỏ mệt mỏi và kiệt quệ. Anh dành vài ngày tiếp theo chỉ để ngủ và hầu như chẳng làm gì cả. Có điều gì đó mà dường như anh đã quên, nhưng anh anh mệt mỏi quá, tới nỗi chẳng buồn nhớ xem mình đã bỏ lỡ cái gì.
Điện thoại vùi dưới lớp chăn rung nhẹ. Màn hình sáng lên hiển thị tin nhắn. Từ Seokmin
𝐴𝑛ℎ 𝑜̛𝑖, 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑜 𝑟𝑜̂̀𝑖? 𝐸𝑚 𝑐𝑎́ 𝑙𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ đ𝑎̃ 𝑙𝑎̀𝑚 𝑡𝑜̂́𝑡 𝑙𝑎̆́𝑚! 𝐸𝑚 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 đ𝑒̂̉ 𝑥𝑒𝑚 𝑎𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑜 𝑡ℎ𝑜̂𝑖. 𝐻𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑙𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̉𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑜̂̉𝑛. 𝑁𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑔𝑖̀ 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚 𝑛ℎ𝑒́. 𝐴̆𝑛 𝑔𝑖̀ đ𝑜́ 𝑛𝑔𝑜𝑛 𝑛𝑔𝑜𝑛 𝑣𝑎̀ 𝑛𝑔ℎ𝑖̉ 𝑛𝑔𝑜̛𝑖 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑡𝑜̂́𝑡 𝑛ℎ𝑎
𝑂̂̀ 𝑆𝑒𝑜𝑘𝑚𝑖𝑛... 𝐴𝑛ℎ 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑣𝑖̀ đ𝑎̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑙𝑖𝑒̂𝑛 𝑙𝑎̣𝑐 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚 𝑠𝑜̛́𝑚 ℎ𝑜̛𝑛. 𝐴𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛. 𝐷𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑘𝑒̂́𝑡 𝑡ℎ𝑢́𝑐 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑠𝑢𝑜̂𝑛 𝑠𝑒̉ 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑣𝑎̂́𝑛 đ𝑒̂̀ 𝑔𝑖̀ 𝑙𝑜̛́𝑛 đ𝑎̂𝑢... 𝐶𝑎̉𝑚 𝑜̛𝑛 𝑣𝑖̀ đ𝑎̃ 𝑙𝑜 𝑙𝑎̆́𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜 𝑎𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑒́
𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑥𝑖𝑛 𝑙𝑜̂̃𝑖 đ𝑎̂𝑢 𝑎𝑛ℎ. 𝐷𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑠𝑢𝑜̂𝑛 𝑠𝑒̉ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑑𝑜 𝑎𝑛ℎ 𝑚𝑎̀. 𝑀𝑎̂́𝑦 đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑚𝑎𝑦 𝑘𝑖𝑎 𝑐ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑎 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑙𝑎̀ đ𝑎𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑢̛̉ 𝑡ℎ𝑎́𝑐ℎ 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑣𝑎̀ 𝑔𝑖𝑢́𝑝 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑎́𝑡 𝑡𝑟𝑖𝑒̂̉𝑛 𝑡𝑜̂́𝑡 ℎ𝑜̛𝑛 𝑡ℎ𝑜̂𝑖. 𝐼́𝑡 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑜̂̉𝑛... 𝑁𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑏𝑎̂́𝑡 𝑔𝑖̀ ℎ𝑎𝑦 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑡𝑟𝑜̀ 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚 𝑛ℎ𝑒́. 𝐸𝑚 𝑜̛̉ đ𝑎̂𝑦 𝑣𝑖̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑜̛ 𝑚𝑎̀. 𝑀𝑎̣𝑛ℎ 𝑚𝑒̃ 𝑙𝑒̂𝑛 𝑎𝑛ℎ, ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑐ℎ𝑢̛𝑎?
Jisoo trút tiếng thở dài xuống gối. Anh không biết phải trả lời cậu ấy thế nào tiếp theo... Anh nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Ánh nắng dịu dàng mời gọi anh. Jisoo muốn đi chơi, nhưng anh biết nếu đi ra ngoài bây giờ, anh sẽ phá hỏng một ngày tuyệt vời của nhiều người khác. Anh cuộn tròn, vùi mình trong chăn.
𝑁𝑎̀𝑦 𝐽𝑖𝑠𝑜𝑜 𝑎̀, 𝑒𝑚 𝑏𝑎̆́𝑡 đ𝑎̂̀𝑢 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 ℎ𝑜̛𝑖 𝑙𝑜 𝑟𝑜̂̀𝑖 đ𝑎̂́𝑦... 𝐴𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑎̆́𝑐 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛 𝑐ℎ𝑢̛́?
𝑈̛̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛 𝑆𝑒𝑜𝑘𝑚𝑖𝑛 𝑎̀... 𝐴𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑛𝑔𝑢̉ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑢́𝑡...
𝑂𝑘𝑎𝑦, 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑎̆́𝑐 𝑐ℎ𝑎̆́𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑒𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑙𝑎̀𝑚 𝑝ℎ𝑖𝑒̂̀𝑛 𝑎𝑛ℎ 𝑛𝑢̛̃𝑎. 𝐶ℎ𝑎̆𝑚 𝑠𝑜́𝑐 𝑏𝑎̉𝑛 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑛ℎ𝑒́, 𝑣𝑎̀ đ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̣𝑖 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑔𝑖̀ đ𝑜́. 𝐸𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑒̂𝑛...
Seokmin thở dài. Cậu rõ ràng hoàn toàn không hiểu cảm giác muốn cô lập bản thân khi chán nản, bởi cậu chưa từng sống cuộc đời của anh, nhưng cậu không thể không cảm thấy lo lắng cho con nai nhỏ đang bị nỗi buồn vây hãm. Seokmin không thể rũ bỏ được cảm giác có điều gì đó dường như đang làm phiền anh...
Vài ngày sau nghỉ phép, Jisoo quay lại với cuộc sống thường ngày nhàm chán của mình. Anh xách cặp lên, mở ô và đi đến bến xe buýt như thường lệ.
Seokmin vui vẻ đi tới bến xe. Từ xa cậu dường như trông thấy bóng hình quen thuộc, là bộ vest đen, cùng tán ô tròn trên đầu đang ngồi trên hàng ghế chờ xe bus. Seokmin cẩn thận tiến lại gần, không muốn phá hỏng mạch suy nghĩ của anh.
Jisoo thẫn thờ.... Đột nhiên anh trông thấy một cánh hoa anh đào rơi xuống mũi giày mình. Anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía cây anh đào. Seokmin đang đứng đó, nhìn anh và mỉm cười.
Seokmin đến gần anh thêm chút nữa với nụ cười dịu dàng, sự hiện diện của cậu khiến anh thấy ấm áp lạ kì, dường như mang tới cho anh cảm giác được được ôm ấp vỗ về.
"Em lại chào anh, Jisoo-yah" - cậu chào với tông giọng ấm áp - "Hôm nay anh ổn chứ?"
"Ừ... anh ổn..." - Jisoo di chuyển một chút để nhường chỗ cho Seokmin, mặc dù khoảng cách giữa cả hai vốn đã khá xa rồi.
Seokmin để ý đến động tác của Jisoo. Cậu ngồi xuống đầu còn lại của hàng ghế, vẫn giữ khoảng cách tôn trọng để anh cảm thấy thoải mái.
“Thật tốt khi thấy anh vẫn ổn” - cậu nhẹ nhàng đáp lời, mắt cậu tìm kiếm trên khuôn mặt anh xem còn bất kì dấu hiệu mệt mỏi nào không - "Em đã nghĩ đến anh nhiều lắm.."
"Anh ổn... Chỉ là anh dành phần lớn thời gian để ngủ thôi..."
Seokmin gật đầu hiểu ý. Cậu có thể nhìn thấy quầng thâm dưới bọng mắt anh còn xót lại, ám chỉvề những đêm mất ngủ vì công việc chất đầy.
"Em hiểu mà"- cậu nhẹ nhàng nói - "Chạy dự án khá mệt mỏi, cả về tinh thần lẫn thể chất luôn. Điều quan trọng là có được thời gian nghỉ ngơi cần thiết. Anh có muốn kể em nghe chuyện gì không?"
Jisoo suy nghĩ một lúc trước khi quyết định thành thật với Seokmin.
"Thực ra, anh muốn ra ngoài và làm gì đó sau kỳ thi, nhưng vì trời cứ mưa...."
Seokmin chăm chú lắng nghe. Trong một thoáng, cậu dường như hiểu ra mọi thứ.
"À, trời mưa... Anh đã có kế hoạch nhưng thời tiết lại không hợp tác. Đáng ghét ha..." - Seokmin nhìn anh, ánh mắt pha trộn giữa đồng cảm và tò mò. Cậu tự hỏi liệu Jisoo có muốn tham gia hoạt động nào khác trong tương lai hay không.
"Này Seokmin"
Nghe thấy Jisoo gọi tên mình, cậu quay lại nhìn anh, toàn bộ sự chú ý tập trung vào nai nhỏ.
"Em nghe?"
"Cảm giác thế nào khi có thể đi ra ngoài mỗi ngày dưới trời nắng đẹp?"
Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Seokmin khi cậu nghe câu hỏi của Jisoo. Đó là loại câu hỏi mà từ đó tới nay cậu chưa từng được hỏi.
"Ừ thì... khá dễ chịu" - Seokmin trầm ngâm trả lời, ánh mắt cậu chuyển từ khuôn mặt anh sang ánh nắng xuyên qua tán cây, in những bóng lốm đốm xuống mặt đất - "Em lớn lên với những ngày đầy nắng, vậy nên việc có thể ra ngoài vào thời tiết đẹp đã trở thành điều hiển nhiên đối với em rồi"
"Chà...hẳn là em đã thấy hạnh phúc lắm nhỉ... Ghen tị ghê..." - Jisoo thầm ngưỡng mộ sự may mắn mà Seokmin có được, hoặc đó vốn chỉ là khoảnh khắc bình thường đối với cậu ấy và bao người, là hạnh phúc và niềm vui mà cậu hoặc bất kì ai trên cõi đời này đã trải qua trong suốt cuộc đời nhưng với Jisoo lại là một đặc ân mà anh đã phải vật lộn với trải nghiệm ngược lại chỉ để mong một lần được hưởng đặc ân đấy.
"Jisoo... Không cần phải thấy ghen tị đâu. Ai cũng đều có những khó khăn và trải nghiệm của riêng mình. Kể cả em có thể may mắn ở một khía cạnh nào đó nhưng sau cùng tất cả chúng ta đều phải đối mặt với thử thách theo nhiều cách khác nhau mà. Vậy nên em mới tới đây vì anh này"
Trái tim Jisoo dường như lỡ đi một nhịp. Cánh hoa anh đào cuốn theo làn gió rơi mỗi lúc một nhiều hơn...
Seokmin dừng lại, tổng vẻ ngạc nhiên và bối rối hiện rõ trên khuôn mặt nai nhỏ.
"Anh có ổn không?" - Seokmin thận trọng hỏi, mắt cậu đảo qua lại giữa anh và những cánh hoa đang rơi.
"Anh... anh hơi bận!" - Jisoo lập tức đứng dậy "Tạm biệt!" - Anh nhanh chóng khỏi bến xe buýt trong bối rối
Jisoo cố bước thật nhanh, lo sợ Seokmin sẽ đuổi theo mình. Chắc chắn rằng cậu không đuổi theo mình nữa, anh trốn vào một cửa hàng tiện lợi gần đó. Trời lúc này cũng bắt đầu đổ mưa...
"Anh xin lỗi, Seokmin... Anh cũng thực sự muốn làm bạn với em... Nhưng mà..."
Seokmin thẫn thờ, bối rối và buồn bã. Cậu chỉ muốn an ủi, động viên anh một chút, nhưng có vẻ như cậu đã vô tình làm Jisoo trở nên ủ dột hơn. Seokmin suy nghĩ ra 7749 lý do cho sự rời đi đột ngột của nai nhỏ, tự hỏi liệu bản thân đã nói sai điều gì hay thật ra còn điều gì sâu xa hơn khiến lòng anh không lặng sóng.
Vài ngày nữa trôi qua, như thường lệ, anh ra bến xe đón xe tới công ty. Từ xa, anh có thể nhìn thấy cây anh đào ở bến xe buýt đang nở rộ. Anh biết, Seokmin ở đó.
"Xin chào, Seokmin..." - Jisoo cất lời, rảo bước đến gần và ngồi xuống. Lần này anh quyết định là người lên tiếng trước - "Buổi sáng tốt lành"
Seokmin ngước lên anh mắt mang chút tia ngạc nhiên trước sự chủ động của nai nhỏ.
"Anh, chào buổi sáng. Hôm nay anh thế nào? Gặp laiij anh thế này em vui lắm" - giọng của cậu đều đều và dịu dàng, toàn bộ ấm áp đặt lên người anh.
Jisoo gật đầu, tỏ ý mình ổn. Anh nhìn con mèo trong lòng cậu, con mèo hoang cậu thường đến cho ăn.
"Gần đây cậu chàng có vẻ béo lên nhỉ..." - Jisoo đưa ngón tay chọc vào cái bụng lông lá mềm mại của con mèo béo.
Seokmin cười toe toét, chút trìu mến nhìn con mèo đang uể oải nằm trên đùi mình. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Cậu nhóc rên gừ gừ tỏ ý hài lòng.
"Phải ha, em cũng thấy gần đây thằng nhỏ có vẻ tròn trịa hơn một tí rồi" - Seokmin cười nhẹ. "Vì nó có vẻ thích đồ ăn nên em đã cho nó ăn hơi nhiều. Có lẽ đã đến lúc cho nó ăn kiêng một chút rồi..."
Jisoo tiếp tục vẽ những vòng tròn nhỏ lên bụng con mèo. Anh chợt thấy có chút ghen tị... Đến mèo hoang cũng có người yêu thương và cảm thấy hạnh phúc
"Jisoo, mọi chuyện ổn chứ? Trông anh có vẻ hơi buồn..." - cậu nói, nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, ánh mắt cậu chứa đầy sự quan tâm và một chút tò mò về cảm xúc cậu nhìn thấy trong đôi mắt anh đào kia.
"Hả? Anh ổn mà..." - Jisoo mỉm cười với cậu ấy - "Anh nghĩ hôm nay có vẻ là ngày may mắn của anh khi có thể gặp em ở đây..."
"Gặp anh ở đây em cũng hạnh phúc lắm. Anh làm nên ngày của em đó!" - Seokmin ngại ngùng nhìn đi nơi khác, con mèo trong lòng cậu khẽ kêu gừ gừ khi cậu tiếp tục vuốt ve bộ lông của nó.
"À, cậu chàng này cũng có vẻ hạnh phúc quá này..." cậu trầm ngâm và cười khúc khích. "Nhiều khi em ước mình có thể vô tư như một con mèo, và thế là chẳng có lo lắng hay trách nhiệm nào làm phiền em cả”
Jisoo ngạc nhiên trước lời thổ lộ của Seokmin. Anh vốn tưởng người may mắn như cậu ấy sẽ không bao giờ cảm thấy buồn bã hay áp lực gì. Jisoo muốn hỏi thêm nhiều điều về cậu, nhưng đột nhiên lại không biết phải hỏi gì. Anh không muốn làm cho cậu ấy cảm thấy mình đang tọc mạch cuộ sống riêng của mình.
Trong sự im lặng kéo dài, Seokmin liếc nhìn Jisoo, nhận thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh. Sự tò mò trỗi dậy trong cậu, nhưng Seokmin không muốn làm anh cảm thấy khó chịu hơn. Cậu quyết định phá vỡ sự im lặng bằng một chủ đề mới.
"Jisoo, hôm nào bọn mình đi chơi với nhau nhé?" - cậu đề nghị, đi kèm ánh nhìn tràn đầy hy vọng - "Bọn mình có thể đi thử vài món ăn mới hoặc đi dạo trong công viên. Anh có muốn không?"
"Anh không chắc..." - Jisoo nhen nhóm ý định từ chối. Anh không muốn phá hỏng ngày đẹp trời của bất cứ ai, đặc biệt là của Seokmin
Seokmin nhận ra sự do dự của Jisoo. Dường như có điều gì đó liên tục cản anh lại.
"À, đừng lo lắng nếu anh không chắc chắn" - cậu trấn an anh, giọng cậu nhẹ nhàng và dịu dàng - "Em chỉ muốn bọn mình có buổi đi chơi thân thiện, dành thời gian bên nhau và hiểu nhau hơn thôi. Thực sự không có áp lực gì cả đâu"
"Vậy Seokmin thích đến những nơi như thế nào?" - Jisoo đột nhiên hỏi.
Seokmin suy nghĩ một lúc trước khi trả lời
"Chà, em thích thiên nhiên lắm. Em thích dành thời gian trong công viên, ngắm cây, hoa và cảm nhận không khí trong lành. Em cũng thích thử các món ăn mới ở khắp nơi nữa..." - Seokmin tò mò nhìn vào mắt Jisoo, cố gắng đoán xem sở thích của anh xem cả hai có bất cứ niềm yêu thích chung nào hay không.
"À ừ..." - Jisoo khẽ thở dài... Anh đã hy vọng Seokmin thích các hoạt động trong nhà như uống cà phê hoặc dành cả ngày trong thư viện. Anh cũng muốn đi chơi với cậu, cùng cậu đi dạo khắp nơi, nhưng thời tiết chưa bao giờ chiều lòng anh cả. Có vẻ như cả hai sẽ chẳng có bất cứ chuyến đi chơi nào cùng nhau trong tương lai.
Seokmin quan sát phản ứng của Jisoo, nhận ra vẻ thất vọng đằng sau tiếng thở dài nho nhỏ.
"Có vẻ như sở thích của chúng ta không giống nhau rồi" - cậu cười, cố gắng làm dịu bầu không khí - "Hay là... Anh có muốn đọc sách cùng em trong thư viện không? Bọn mình cũng có thể nhâm nhi một ít cà phê hoặc trà trong khi đọc nữa đó"
"Nghe hay đó... Anh cũng thích một số cuốn sách gần đây..." - Jisoo cười, đuôi mắt cong lại, gương mặt u ám sáng bừng lên đôi chút.
"Vậy bọn mình sẽ tới thư viện nhé? Em sẽ mang theo mấy món ăn nhẹ nữa. Bọn mình sẽ đến một quán cà phê gần đó để uống cà phê hoặc trà sau khi đọc xong..." - Seokmin thao thao về kế hoạch cho một buổi hẹn đầu tiên tuyệt vời của cả hai bằng tông giọng vui vẻ và mãn nguyện.
"Vậy khi nào chúng ta có thể...?"
"Cuối tuần này thì thế nào? Chiều thứ bảy? Chúng ta có thể gặp nhau ở thư viện và đọc sách. Em chắc chắn sẽ mang theo sách và đồ ăn nhẹ, và sau đó bọn sẽ chọn một quán cà phê đẹp gần đó để uống một tách cà phê thú vị hoặc trà. Anh thấy sao?"
"Vậy hẹn gặp em vào chiều thứ bảy nhé..."
Chuyến xe buýt Jisoo đón cập bến
"Chúc em một ngày tốt lành! Hẹn gặp em vào thứ bảy!" - Jisoo vẫy tay với cậu trước khi bước lên xe.
Seokmin vẫy tay đáp lại với Jisoo, nở nụ cười ấm áp.
"Hẹn gặp lại anh vào thứ Bảy, Jisoo! Làm việc chăm chỉ nhé! Em trông chờ vào buổi hẹn của bọn mình lắm đó~"