𝔻𝕦̛𝕠̛́𝕚 𝕥𝕒́𝕟 𝕒𝕟𝕙 đ𝕒̀𝕠 - 벚나무 캐노피 아래

  • Home
  • 𝔻𝕦̛𝕠̛́𝕚 𝕥𝕒́𝕟 𝕒𝕟𝕙 đ𝕒̀𝕠 - 벚나무 캐노피 아래

𝔻𝕦̛𝕠̛́𝕚 𝕥𝕒́𝕟 𝕒𝕟𝕙 đ𝕒̀𝕠 - 벚나무 캐노피 아래 "Mỗi cánh anh đào, một câu chuyện nhỏ, cho em, cho anh, cho chúng ta..."

24.06.06 - for KyeomShu

Chưa bao giờ cảm thấy khao khát muốn đi Hanoi đến vầy ㅠㅠ
24/06/2024

Chưa bao giờ cảm thấy khao khát muốn đi Hanoi đến vầy ㅠㅠ

✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩ Khảo sát event 𝓚𝔂𝓮𝓸𝓶𝓢𝓱𝓾 tại Hà Nội ✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩

Xin chào các thần dân KyeomShu set. Không biết ngày thứ Hai của mọi người thế nào rồi, mình mang đến cho mọi người một tin zui zui đây.

Bởi vì muốn kỉ niệm ngày định mệnh 24/01/2019 của KyeomShu, một ngày “ngẫu nhiên” hai bạn đăng ảnh với caption “KyeomShu” nhưng rồi lại trở thành một ngày vui của tất cả thần dân KyeomShu set, mình ấp ủ những ý tưởng làm event cực kì hấp dẫn để chúng ta cùng nhau trải qua ngày kỉ niệm ý nghĩa nhất.
Content của blog mình luôn là về chuyện hẹn hò, đi hẹn hò của hai bạn, vậy nên “Đi date elm ơi’ sẽ là nơi để tất cả chúng mình hẹn hò với nhau.
Để làm được điều đó, mình rất cần những ý kiến khảo sát của mọi người để có thể chuẩn bị một sân chơi ngọt ngào như cái cách mà hai sếp nhìn nhau.
Đây chỉ là một khảo sát ban đầu để mình tham khảo thôi ạ, mọi thứ mới chỉ ở những bước lên kế hoạch thôi nên mọi người đừng ngại cho mình xin thêm ý kiến nha ạ.

Link form khảo sát ở đây: https://forms.gle/AYs4kKkmrTenr9eWA

Chúc cả nhà một tuần mới tràn ngập hứng khởi và làm việc/học tập hiệu quả.
Từ Chẻgi của Kyeomshu à,
KyeomShuhae -`♡´-

[Cánh hoa số Hai] Ma cà rồng nhỏ thì sao cơ? (P1)Anh!”Jisoo chẳng buồn quay đầu nhìn. Chưa thấy hình đã nghe tiếng, chỉ ...
23/06/2024

[Cánh hoa số Hai] Ma cà rồng nhỏ thì sao cơ? (P1)

Anh!”

Jisoo chẳng buồn quay đầu nhìn. Chưa thấy hình đã nghe tiếng, chỉ có thể là loài người Lee Seokmin thôi.

"Sao lại ra ngoài tầm này?" - Seokmin ngồi xuống ghế, tháo mũ lưỡi trai, vuốt vuốt mái tóc rối mù, vờ vịt hỏi thăm như thể mới lần đầu thấy anh ngồi thẫn thờ bên bờ sông vào giữa đêm giữa hôm thế này.

"Vậy cậu mong tôi đi ra ngoài này vào buổi sáng đẹp trời à?" - Jisoo có chút cáu kỉnh, nhe răng để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn. Quan tâm cái khỉ gió gì khi mà gần như đêm nào cậu cũng tới bờ sông rồi lượn lờ qua lại như con cá bảy màu.

Seokmin cười khúc khích trước câu trả lời ngớ ngẩn của Jisoo. Cậu ghé sát gương mặt xinh đẹp nho nhã nhưng đem chút biểu cảm bố đời, nhướng mày nhìn.

"Ừ nhỉ, ma cà rồng thì phải tránh ánh nắng mặt trời chứ..."
Seokmin dường như không có định buông tha cho anh trai mà rồng này. Cậu quét mắt một lượt khắp cơ thể Jisoo, chú ý ghi nhớ từng đường nét dù là nhỏ nhất.

"Ma cà rồng thường... bé xíu thế này à?" - Seokmin lùi ra một chút, nhắm một bên mắt, đưa hai ngón tay lên sát mắt còn lại mà đo đạc. Chà. Vừa bé đúng bằng hạt đậu đỏ.

"Giờ cậu đang bodyshaming cả ma cà rồng đấy à?" - Jisoo bĩu môi.
"Em không có ý đó. Nhưng mà anh dễ thương thật đấy" - Seokmin cười, đưa tay nhéo bầu má bàu bĩnh của ai kia - "Mềm ghê... Trông anh chẳng đáng sợ tí nào, ý em là, vô hại ấy...”

“Grrrrr...” - Jisoo ném cho Seokmin ánh nhìn thù hằn, nhe nanh đe dọa - “Cẩn thận tí đi. Tôi không có vô hại đến thế đâu”

Seokmin nhếch miệng. Cậu vẫn không có ý định từ bỏ việc chọc điên con ma cà rồng bé xíu này sau câu đe dọa, tiếp tục nhéo má Jisoo, thậm chí còn chọc cả ngón tay vào mũi.

“Dễ thương quá đê ~”

“Cái thứ loài người ghê tởm...” - Jisoo gầm gừ. Anh cắn nhẹ lên bàn tay Seokmin, vừa đủ để Seokmin thấy chút nhức nhối trên da mình.
Seokmin buông tiếng rên rỉ nho nhỏ. Thật ra nó còn chẳng đủ làm cậu thấy đau. Đúng như dự đoán ban đầu của cậu, anh nhỏ bé, đáng yêu, và hoàn toàn vô hại.

“Tôi sẽ không để cậu xước xát gì đâu... Máu người có thể khiến tôi mất kiểm soát... Cho nên cậu biết ơn vì điều đó đi...”

Seokmin thu tay lại, chuyển hướng tay luồn lên mái tóc bồng mềm mại như chú cún xù của anh, làm chúng xù thêm một chút.

“À? Anh thật sự không kiểm soát được bản thân hả?"

“Làm ơn đi...” - Jisoo cố lờ đi lời trêu chọc của cậu trai cách anh cả vài thế kỷ tuổi, mở nắp bình giữ nhiệt bản thân mang theo rồi uống thứ chất lỏng âm ấm pha cùng máu tươi, giảm bớt cơn khát lan trong người.

Seokmin nhìn chiếc bình với ánh mắt tò mò.

“Làm tí không?” - Jisoo hướng chiếc bình về phía Seokmin, mời mọc.

Seokmin lắc đầu. Thứ mùi tanh nhẹ tỏa ra từ chiếc bình khiến dạ dày cậu nhộn nhạo.

“Không, cảm ơn... Mà...” - tò mò, Seokmin không nhịn được mà hỏi - “Anh lúc nào cũng mang theo máu như thế à?”

“Ừ. Tôi không uống nước lọc. Nhạt lắm...” - Jisoo không lấy làm phiền khi Seokmin từ chối thứ nước ngon lành. Anh chầm chậm đóng nắp bình rồi đặt lại vào túi xách.

Seokmin gật đầu hiểu ý, ngâm nga tựa lưng về phía lưng ghế, ánh mắt vẫn không rơi khỏi gương mặt người bên cạnh một giây nào.
“Thế thì hẳn mấy món ăn hay đồ uống bình thường nhạt nhẽo với anh lắm nhỉ? Hay nó có vị như thế nào?”

“Vị như bãi nôn ấy... Ewww...”

Seokmin bật cười, lắc đầu. Hóa ra khẩu vị của ma cà rồng lại tệ hại đến vậy.

“Ma cà rồng các anh hẳn là sống khổ sở lắm... Máu chắc là thứ duy nhất có thể thỏa mãn vị giác của ma cà rồng các anh à?

“Không hẳn. Tôi thỉnh thoảng cũng thích thịt bò sống. Sashimi cá hồi hay bạch tuộc sống cũng ổn áp...”

Seokmin gật đầu lĩnh hội kiến thức mới. Cũng có lý, ma cà rồng thích máu tươi thì hẳn là cũng thích mấy món thịt tươi sống đi. Chợt một ý nghĩ điên rồ xẹt ngang khiến Seokmin không khỏi rùng mình.

“Vậy thịt người thì sao?”

Jisoo nhìn Seokmin bằng ánh mắt mười phần thì có đến chín phần kì thị, phần còn lại là chế diễu cái vốn kiến thức hạn hẹp và vô tri của loài người.

“Ma cà rồng thế hệ mới bọn tôi bây giờ không ăn thịt người hay uống máu người nữa...” - Jisoo nhếch miệng - “Đó là lý do vì sao cậu vẫn còn sống sờ sờ trước mặt một con cà rồng như tôi đó...”

Seokmin không vừa. Cậu buông lời đáp trả, tông giọng có chút đùa giỡn. Ma cà rồng không có nghĩa là thân thiện, đúng, nhưng Jisoo trông chẳng giống ma mấy con ma cà rồng tí nào, mềm mại, xinh đẹp và đáng yêu.

“Ok, em biết rồi, anh là ma cà rồng thuần chay ha”

“Ma cà rồng thuần chay?” - Jisoo cười ngất. Cái mĩ từ quái gở gì đây - “Nghe hay đấy”

Seokmin nhún vai, mỉm cười trước tiếng bật cười vô tư của Jisoo. Trông anh lúc này dễ chịu, tươi sáng và thân thiện tới mức nếu không để lộ hai chiếc nanh, chẳng ai nghi ngờ anh vốn là giống loài khát máu, hoặc kể cả có biết, họ cũng sẽ nghi ngờ kiến thức bản thân về giống loài độc ác và đen tối bậc nhất vũ trụ này.

“Anh đỡ khát hơn chưa?”

“Một chút... nhưng vị gà dở quá...” - Jisoo chép miệng - “Chắc tôi sẽ thử qua bò hay heo gì đấy...”

Seokmin nhướn mày. Vẻ ngoài tươi sáng của anh trong mắt cậu mau chóng bị nhiễm đỏ đi đôi chút bởi tư tưởng khát máu nguyên thủy trong mình. Nhưng không tới nỗi nào. Jisoo vẫn còn đẹp lắm.

“Anh thích vị heo bò hơn à?”

“Không. Tôi ghét mấy món rẻ tiền lắm... Nhưng chắc là vị đỡ hơn gà...” - Jisoo nhún vai.

“Máu rẻ tiền có vẻ không đạt tiêu chuẩn của anh nhỉ? Khó nuôi ghê. Em không biết ma cà rồng lại kén chọn thế đấy. Tưởng miễn là máu thì đều oke hết...”

Jisoo nhếch miệng. Đã nuôi nhau được ngày nào đâu mà lắm lời ghê...

“Đang coi thường nhau đấy à?”

“Không. Nhưng em thấy buồn cười ấy... Sao một người nhỏ bé như thế này lại có thể khát máu đến thế. Đáng yêu ghê...”

Seokmin nhích lại gần hơn một chút, xoay mặt rồi ghé lại gần, thu vẻ dỗi hờn của Jisoo vào mắt. Cậu nở nụ cười tự mãn, đưa tay ra xoa đầu Jisoo lần nữa. Con ma cà rồng nhỏ này, thế mà lại coi những nhận xét chân thành của cậu thành lời chế diễu. Đúng là đáng buồn mà.

“Đừng dỗi em chứ ~”

“Shhhh...” - Jisoo rên rỉ, khó chịu né tránh cái xoa đầu.

Seokmin dai như đỉa, cười lớn, tiếp tục tấn công mái đầu cún xù bằng mấy ngón tay thon dài, thậm chí còn cố làm cho nó trở nên xù hơn.

“Thôi đừng dỗi nữa mà... Em chỉ trêu tí thôi...” - Seokmin nhẹ giọng cưng nựng.

Jisoo trừng mắt, nhìn Seokmin bằng ánh mắt sắc như dao cau. Khóe miệng Seokmin gần như chạm tới mang tai trước vẻ hung dữ có như không của con cún xù, à không, là con mà cà rồng nhỏ này. Trông anh giống như một chú cún xù đang cố tỏ ra đáng sợ, nhưng sợ đâu chẳng thấy, chỉ thấy một bầu trời đáng yêu.

“Aish, trông anh cứ như con thú nhỏ dễ thương ấy. Đừng có cố hù dọa em như thế chứ~”

“Thế cậu đã bao giờ bị mấy con thú nhỏ cắn chưa?” - Jisoo đột nhiên hỏi, tông giọng hạ xuống hẳn một bậc.

Nụ cười rộng đến mang tai dần dần biến thành nụ cười nửa miệng đầy diễu cợt. Seokmin ngồi dậy, đẩy anh hơi ngả người về phía sau. Hay tay cậu chống lên thành ghế, tạo thành vòng kìm rộng giữ anh ở giữa. Seokmin hơi cúi người, giữ khuôn mặt mình ngang tầm anh

“Chưa từng”

“Vậy giờ tôi sẽ cho cậu trải ngiệm ngay này...”

Vừa dứt lời, Jisoo rướn người, áp miệng vào cổ Seokmin cắn thật mạnh. Răng nanh sắc nhọn đâm thẳng vào da thịt, ghim lại trong vài giây. Seokmin thở hổn hển. Cơn nhức nhối từ vết cắn chẳng mấy chốc lan rộng hơn. Cậu nghiến răng, tay siết chặt thành ghế, cố gắng kìm lại tiếng rên rỉ đớn đau trong cuống họng. Chính Seokmin cũng không ngờ Jisoo sẽ làm tới bước này chỉ vì dỗi cậu chút chuyện lông gà vỏ tỏi. Giờ thì cậu cũng mơ màng hiểu vì sao mấy kẻ xung phong đi đầu trong phim kinh dị thường hẹo sớm rồi.

“Ahhh..đợi đã..”

Jisoo vòng tay giữ chặt lấy cổ Seokmin. Vết thương anh gây ra trên cổ cậu rỉ ra một chút máu tươi, men theo nước bọt len lỏi vào đầu lưỡi. Jisoo rùng mình, đồng tử ngay lập tức lóe lên tia sáng đỏ. Mùi máu thơm ngọt vất vưởng nơi đầu mũi đầy mời gọi. Jisoo vốn dĩ chỉ định cắn cậu một cái coi như lời cảnh báo và dọa nạt, thế nhưng... máu của Seokmin lại ngon ngọt và hấp dẫn hơn bất kỳ loại máu nào anh từng nếm trong đời. Trong chốc lát, Jisoo, mất đi quyền kiểm soát phần thú trong mình. Anh ghì vai cậu, tham lam mút thêm một chút máu, rồi lại thêm một chút nữa... Anh mơ hồ nghĩ đến danh sách những điều cấm kị của ma cà rồng. Mẹ nó, đúng là cái gì càng cấm thì trở nên kích thích mà.

Seokmin thế mà lại chẳng mấy tỏ ra sợ hãi. Thay vì sợ, cậu thấy anh lúc này... gợi tình hơn. Ý nghĩ về một ma cà rồng mảnh khảnh đầy quyến rũ thưởng thức chiếc cổ thơm ngon của cậu trong lúc nằm gọn trong lòng trong lòng cậu và để mặc cậu mơn trớn làn da mịn màng không tì vết mau chóng lướt qua trong tiềm thức cậu rồi biến mất, thay vào đó cơn nhức nhối nơi cần cổ kéo cậu tập trung vào con cún xù khát máu đang bám víu lấy mình. Seokmin chôn chân cố đứng vững, một tay đỡ lấy lưng Jisoo, để anh ghì lấy mình mà thoải mái thỏa mãn cơn khát máu nguyên thủy của bản thân.
Jisoo không đánh mất phần người trong mình quá lâu. Anh dần lấy lấy lại bình tĩnh sau khoảng chưa đến một phút. Khoảnh khắc Jisoo nhỏ răng mình ra khỏi Seokmin, một tiếng rên rỉ khe khẽ thoát ra khỏi môi cậu. Toàn thân Seokmin run lên vì đau đớn và mất máu. Seokmin đưa tay chạm lên vết cắn trên cổ mình.

“Aishiii... Sao anh lại cắn em thế, cái tên này...”

“Đó là món quà dành cho những kẻ đã lì còn liều đấy, đồ thần kinh! - Jisoo đắc chí, lè lưỡi liếm đi vết máu còn sót lại trên khóe miệng.
Seokmin rít lên vì vết thương trên cổ vẫn chưa ngừng cơn đau nhức. Anh mắt cậu lần theo đầu lưỡi của Jisoo, nuốt khan, cố phớt lờ đi suy nghĩ bẩn thỉu ban nãy đang một lần nữa tràn về quấy rầy cậu.

“Ah... Anh đúng là cái đồ vô ơn mà...”

“Nhưng mà ngon đấy...” - Jisoo gật gù. Bực mình với Seokmin, là thật, nhưng máu của cậu ngon lành, cũng là thật. Cái gì là sự thật thì không nên phủ nhận, Jisoo quan niệm vậy.

Seokmin đưa tay véo nhẹ vào má Jisoo, ngay cả khi vừa bị rút đi một phần máu vẫn lì lợm giữ vững lập trường nhất dịnh không để Jisoo cảm thấy thỏa mãn.

“Anh mê em rồi đúng không? ”

“Còn lâu ấy! Chẳng qua là vì đây là lần đầu tiên tôi nếm máu người thôi....” - Jisoo đấm nhẹ vào ngực Seokmin, khẽ rít lên - “Aishiii.... Tôi vừa phạm điều cấm kỵ của gia tộc... Tại cậu cả đấy!”

“Sao anh lại nói như thể đó là lỗi của em vậy? Anh là người cắn em cơ mà?” - Seokmin dẩu môi. Thà là cậu cũng cắn được lên cái cổ trắng thơm kia một cái trước đằng này... Đúng là có tiếng mà chẳng có miếng, cậu đã sơ múi được tí nào đâu cơ.

“Nếu cậu không cố ý khiêu khích tôi thì chuyện đó làm quái gì mà xảy ra được?”

Seokmin nhướn mày

“Nếu anh mà thực sự dễ bị kích động thế thì có lẽ một phần lỗi trong chuyện này cũng thuộc về anh, cụ thể là đã chiều theo sự “cố ý khiêu khích” của em đó”

“Thật luôn đấy à...?”

Jisoo nhìn Seokmin một lúc lâu. Anh nghĩ ngợi gì đó, ánh mắt có phần dịu đi.

“Này”

“Huh?”

“Được rồi cứ coi như tôi cũng có lỗi đi... Thế thì... ý là...” - Jisoo cắn môi, ngập ngừng - “Tôi có thể thử có lỗi với cậu thêm một chút được không?”

Mắt Seokmin mở lớn. Jisoo đang nghiêm túc yêu cầu được lặp lại những gì xảy giữa cả hai vào vài phút trước. Mẹ nó chưa bao giờ Seokmin thấy cái dòng máu hiếm hoi cho thì được nhưng nhận lại chẳng xong của mình lại cho cậu nhiều lợi thế đến thế này.

Seokmin nuốt khan, cố gắng lấy lại bình tĩnh trước cơn sóng gợi tình chạy trong não khi tiếp tục nhìn chằm chằm gương mặt nghiêm túc của Jisoo.

“Anh nghiêm túc đấy à?”

“Này này đừng nhìn tôi như thế chứ! Dù thèm thật thì tôi cũng sẽ không vi phạm đạo đức của một ma cà rồng thế hệ mới đâu...” - Jisoo thoáng chút do dự - “Hoặc cứ cho là có đi... nhưng chỉ một chút thôi...”

Seokmin bật cười. Lần đầu cậu nghe đến cái gọi là “đạo đức ma cà rồng”. Thú vị thật đấy.

“Anh có chắc là chỉ một chút thôi không?”

Jisoo nhìn cậu, không nao núng mà gật đầu.

Seokmin hít một hơi thật sâu, hơi nghiêng đầu sang một bên, để lộ cần cổ với vết cắn chưa kịp ngừng rỉ máu, chuẩn bị tinh thần để cống hiến cho con cún xù kia thêm vài cc máu nữa.

“Ờ... được thôi. Nhưng đừng hút nhiều quá nhé. Em chưa muốn biến thành khô Seokmin một nắng đâu”

Jisoo chằm chằm vào vết cắn cũ trên cổ Seokmin, đồng tử một lần nữa nổi lên ánh đỏ, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, ánh mắt ấy dịu lại. Jisoo đặt tay lên vai cậu, ghé mặt lại gần. Thay vì cắn lần nữa, anh chỉ thận trọng lè lưỡi, rụt rè liếm đi vết máu đang rỉ ra từ vết thương ban nãy.

Seokmin cảm thấy các thớ cơ trên người gần như căng ra. Cậu rùng mình, cảm nhận chiếc lưỡi nhỏ ướt át lướt nhẹ trên cổ mình cổ mình. Jisoo lần này như một chú cún xù thật sự, ngoan ngoãn và rụt rè làm sạch vết thương trên cổ Seokmin một cách thành thục. Các cơn rùng mình nối đuôi nhau chạy dọc sống lưng. Seokmin gồng người, ngăn mình không phát ra bất kỳ âm thanh xấu hổ nào.

“Ugh.. Anh thực sự... nghiện... máu của em, huh...”

“Nếu cậu cứ chiều theo ý tôi như thế này thì tôi sẽ sớm thành con nghiện thật đấy... hehe...” - Jisoo thì thào, phả làn hơi lành lạnh bao quanh cổ cậu, cười khúc khích rồi kết thúc cơn khát máu của chính mình bằng cú liếm chốt hạ đầy tiếc nuối.

Seokmin tiếc nuối để Jisoo rời khỏi cổ mình. Cậu thậm chí có thể cho anh hết hơn 5 lít máu mà cậu có nếu anh cảm thấy khát, nhưng Jisoo thì có vẻ chẳng khát đến vậy...

“Em biết là anh vẫn còn thèm... Anh không muốn em trở thành nguồn máu cho anh hay gì đó à?”

“Eyyyyy, tất nhiên là không” - Jisoo bĩu môi - “Thế hệ ma cà rồng mới giờ chẳng ai sử dụng máu người để duy trì sự sống nữa đâu...”

“Ờ được rồi... Cứ coi như anh không lợi dụng em để duy trì sự sống, nhưng nếu máu của em ngon lành thế... anh không cảm thấy thèm à?

“Kể cả thế thì tôi cũng sẽ không đòi hỏi gì cậu đâu, trừ khi cậu tự nguyện muốn cho tôi một ít. Nhưng tôi sẽ chỉ lấy một chút, khoảng... - Jisoo giơ ngón út lên, chỉ vào đầu ngón út của mình - “một tí tẹo thế này thôi...”

Seokmin nhướn mày, đánh giá ngón út Jisoo lên cùng lười hưa hẹn hứa hẹn.

“Ý là thay vì ép buộc hay đè em ra, anh muốn em tự nguyện ấy à?”

“Tất nhiên, nhưng tôi không mong đợi cậu tình nguyện chiều chuộng tôi đâu. Máu cậu quý giá lắm đấy...” - Jisoo đặt ngón tay mình lên vết cắn trên cổ Seokmin, dùng một chút ma thuật “bôi” lên.

“Pfttt... Đừng nói những điều như thế nữa...” - Seokmin sờ tay lên cổ mình. Cảm giác đau nhức, châm chích nhẹ biến mất. Lành lặn như chưa từng có gì xảy ra.

“Ma cà rồng ngày nay không còn khát máu người nữa, nhưng thực ra không phải tất cả bọn tôi đều như thế... Một số ma cà rồng điên cuồng sống theo quan niệm cũ vẫn thường xuyên tìm kiếm nguồn máu người”

Seokmin ngâm nga, chăm chú lắng nghe.

“Đáng sợ nhỉ”

“Ừ, trong thế giới của bọn tôi, bọn tôi gọi việc sử dụng máu người là "phi đạo đức". Có một số tổ chức chuyên cung cấp, mua bán máu người một cách bất hợp pháp và vô đạo đức, giống như những kẻ buôn bán nội tạng trái phép ở loài người các cậu ấy...” - Jisoo kiên nhẫn giải thích.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Seokmin. Cậu có thể tưởng tượng những gì mà Jisoo vừa giải thích. Ma cà rồng vốn đã là giống loài đáng sợ, ma cà rồng có “thế giới ngầm” giống con người có lẽ còn khủng khiếp hơn cả ngàn lần. Seokmin nhìn Jisoo một hồi, nghi hoặc.

“Vậy họ cử anh đi tìm nguồn cung à? Sao họ có đủ can đảm và tin tưởng để cử một ma cà rồng vô hại đi làm nhiệm vụ thế?”

“Này... nếu tôi thực sự là một trong số họ ấy, cậu nghĩ bản thân vẫn còn có thể đứng ở đây và khoác lác với cái kiến thức hạn hẹp của cậu về ma cà rồng bọn tôi không? - Jisoo nhếch miệng cười nhạo.

Seokmin bật cười, thích thú trước sự táo bạo của Jisoo, ánh mắt quét lên xuống thân hình nhỏ bé của anh một lần nữa trước khi nhướng mày.

“Đúng ha. Anh nhỏ bé với dễ thương thế này thì dọa ai được...”

“Dù tôi có nhỏ nhưng tôi vẫn hoạt động như một ma cà rồng tiêu chuẩn... Thế nên là...” - Jisoo cười toe, đuôi mắt anh đào cong lại - “Đừng cố khiêu khích tôi kiểu đấy”

Seokmin nhếch mép, đứng dậy, đẩy Jisoo ngả về phía thành ghế lần nữa.

“Nếu em vẫn thích thế thì sao? Anh định làm gì à?”

“Vậy cậu có muốn biến cổ cậu thành cái vòi hoa sen không? - Jisoo mỉa mai. Mấy tên máu liều thường chết sớm, và có vẻ Seokmin cũng không phải trường hợp ngoại lệ.

Seokmin khúc khích, cảm thấy có chút thích thú xen lẫn tò mò trước lời đe dọa của Jisoo. Cậu cúi xuống thấp hơn, cho đến khi hơi thở của cả hai chỉ còn cách vài centimet.

“Uống máu người thì phạm pháp, nhưng cắn thì không đâu...”
Seokmin bật cười trước lời cảnh báo của Jisoo. Anh trông hấp dẫn đến kì lạ mỗi khi bày ra mấy trò dọa nạt nhỏ bé thế này, một ma cà rồng nguy hiểm, nhưng nhỏ bé và dễ thương...

“Dở nhỉ... Có thể cắn mà lại chẳng uống được” - Seokmin vờ thở dài.

Jisoo không đáp, thay vào đó anh nhún vai thay cho câu trả lời.

“Anh không cảm thấy bản thân quy củ quá so với một ma cà rồng bình thường à? Không có ý gì đâu nhé, nhưng anh chưa bao giờ cắn trực tiếp “nguồn thức ăn” của mình à?”

“Cậu đã bao giờ thấy tôi cắn cổ gà chỉ để hút máu chưa? Cậu là trường hợp đầu tiên đó”

Seokmin phì cười, tưởng tượng hình ảnh Jisoo cầm con gà lên rồi cắn vào cổ nó để hút máu như cách một người bình thường cắn một góc bịch sữa thay vì cắt rồi đổ ra ly. Đúng là không tưởng mà...
Seokmin lắc đầu với vẻ mặt thích thú.

“Đúng là chưa từng thấy thật...”

“Không đời nào có chuyện ma cà rồng có thể trực tiếp cắn nguồn máu còn sống sờ sờ ra đấy đâu... Bọn tôi là ma cà rồng thanh lịch đó”

Câu trả lời "thanh lịch" của Jisoo khiến Seokmin không nhịn nổi cười

“"Thanh lịch"? Anh không thanh lịch. Anh dễ thương hơn...”

“Vâng vâng, tôi dễ thương... Aigoo...” - Jisoo thở dài, xin hàng trước trò đùa dai dằng của cậu trai nhỏ tuổi.

Seokmin không khỏi cười khúc khích trước sự bất lực này. Jisoo phụng phịu, bĩu môi. Anh khoanh tay trước ngực, quay mặt đi. Seokmin lại một lần nữa giơ tay lên và xoa tóc Jisoo, làm nó rối tung lên một chút.

“Ừ... dễ thương lắm...”

“Cậu không sợ tôi à?”

Seokmin khựng lại một lúc trước khi trả lời. Cậu nghĩ nhiều về câu hỏi của Jisoo. Thực lòng, mặc dù biết anh là ma cà rồng, ngay cả khi trải qua cảm giác răng nanh của Jisoo đâm vào da thịt nhưng Seokmin chẳng có cảm giác sợ hãi nào. Thay vì cảm thấy sợ, cậu hứng thú với dáng hình nhỏ bé và tính cách bướng bỉnh nhưng đáng yêu của anh hơn.

“Ừm... Không... Em có nên thế không?” - Seokmin đáp, một nửa mang ý đùa, nửa còn lại là do cậu thấm chí còn không chắc chắn về câu trả lời của mình.

“Cậu là người hiếm hoi biết tôi là ma cà rồng... Nhưng cậu không thông báo cho chính phủ. Cho nên là, dù sao tôi cũng thấy biết ơn...”

Seokmin nhún vai một cách thờ ơ, nở một nụ cười tự mãn.
“Chà, sao phải báo cáo khi ở đây chỉ có một ma cà rồng nhỏ đáng yêu, dễ thương và vô hại, ha?”

“Cậu nên thấy biết ơn vì ma cà rồng bạn gặp đêm đó là tôi chứ không phải thợ săn đêm nào đó... Aigoo...” - Jisoo chép miệng. Đúng là tấm chiếu chưa trải...

Seokmin nhếch mép cười nhẹ. Cậu nhẹ nhàng đưa mặt lại, kéo gần khoảng cách giữa cả hai thêm một chút nữa, nhìn thẳng vào mắt Jisoo.

“Hmph... Vậy em có nên cảm ơn anh không? Vì đã không rút cạn máu em?”

“Nên! Hehe...” - Jisoo khúc khích, đuôi mắt một lần nữa cong lại. Hai vầng trăng khuyết nhỏ trực tiếp được thu vào mắt Seokmin.
Seokmin đảo mắt trước câu trả lời thẳng thắn của Jisoo.

“Hừm... Cái đồ vô ơn nhà anh... Chẳng phải anh cũng nên tỏ ra biết ơn vì em vẫn chưa nói cho ai biết à?”

“Chẳng phải tôi đang thể hiện lòng biết ơn bằng cách ra ngoài vào ban đêm với cậu như thế này đấy còn gì? Đáng lẽ bây giờ tôi phải ngủ trương thây nứt cốt rồi kìa...” - Jisoo ngáp dài

“Thế hóa ra anh vừa hy sinh giờ ngủ cho em đấy à? Ồ. Thật là một sự hy sinh lớn lao ha...” - Seokmin châm chọc, xoa xoa mái đầu cún xù.

“Việc phải đi theo loài người thực sự là một điều nhục nhã đối với một con ma cà rồng. Nó như thể đang đi theo đồ ăn của mình nhưng lại không thể ăn được vậy…” - Jisoo bĩu môi. Nói nhục nhã thì cũng không hẳn, vì có ai biết anh là ma cà rồng đâu. Chỉ mỗi Jisoo là tự thấy thế thôi.

Seokmin khúc khích. Jisoo lúc rên rỉ hờn dỗi cũng đáng yêu đến lạ.
“Ôi ma cà rồng bé nhỏ tội nghiệp... Chắc hẳn anh phải khó khăn lắm khi phải đi cùng em mà không thể cắn em được...”

“Thực ra cũng không khổ sở đến thế... Tại tôi có đói đâu” - Jisoo thở dài.

Seokmin nhướn mày, nhìn Jisoo một vài giây, ngạc nhiên. Dựa vào lượng máu mà Jisoo rút đi của cậu ban nãy, cậu nghĩ đáng nhẽ anh sẽ phải đói hơn nhiều chứ.

“Hừm... không đói hả? - Seokmin khó tin - “Không phải ma cà rồng luôn khát máu sao?

“Ma cà rồng cũng có chế độ ăn kiêng đó”

Câu trả lời của anh khiến cậu không khỏi bật cười.

“Ăn kiêng? Thế ma cà rồng bọn anh chắc cũng đi tập gym để có thân hình săn chắc à?”

“Tại sao không?”

Seokmin nhìn Jisoo với vẻ thích thú, cười nhẹ trước câu trả lời của Jisoo.

“Thật ra ma cà rồng không cần thiết phải vận động đâu. Chỉ cần đảm bảo mấy cái răng nanh vẫn xài tốt để cắm vào cậu đó là được... Kiểu đi nha khoa rồi mài răng chẳng hạn. Thế nên chỉ cần ăn kiêng là đủ rồi”

Seokmin khúc khích trước thái độ ngổ ngáo của Jisoo.

“Tới mức đó luôn à? Nghe giống như routine chăm sóc sức khỏe phù hợp một ma cà rồng ấy”

“Nếu cậu tin tôi thì bán nhà đi”

Seokmin đảo mắt và khẽ cười khúc khích. Cuộc trò chuyện này vui hơn cậu nghĩ. Seokmin cố nhích lại thêm một chút nữa, nhìn thẳng vào mắt anh, nhếch miệng cười, đôi mắt lấp lánh tia vui tươi.

“Em có thể là gã ngốc, nhưng ít nhất em cũng là gã ngốc có cái cổ ngon lành mà con ma cà rồng nào đó thèm khát đó”

Jisoo ném cho Seokmin cái nhìn đầy mỉa mai một cách trực diện nhất, không quên nhét kèm vài câu bóng gió.

“Này, biết gì không? Trong chương trình giáo dục của bọn tôi, bọn tôi được dạy rằng con người xấu xa cả về tâm hồn lẫn ngoại hình, và chỉ có máu là thứ đáng giá nhất thôi”

Seokmin nhướng mày, cười nhẹ. Hóa ra trong cuộc sống của ma cà rồng, con người các cậu cũng được đóng vai “ác quỷ” y hệt như vai trò của ma cà rồng trong các câu chuyện của loài người.

“Ồ vậy à? Trong chương trình giáo dục của bọn anh, con người chẳng là gì khác ngoài ác quỷ và đặc điểm cứu vãn duy nhất của bọn em chính là máu của mình. Cái nhìn có vẻ thiện cận và một chiều nhỉ”

“Ừ, tôi cũng cảm thấy thế...” - Jisoo chép miệng - “Cậu đẹp trai mà, cũng đâu hẳn xấu tính. Cậu chỉ vô liêm sỉ thôi”

Seokmin không lấy làm bực mình. Cậu nhếch mép cười và đáp lại bằng giọng điệu châm chọc ngược lại.

“Ý anh là em đẹp trai, chỉ có tính cách là dở tệ thôi ấy à?"

Seokmin nhìn lại vào mắt Jisoo. Cậu chợt nghe tìm mình hẫng đi một nhịp. Jisoo không chỉ đáng yêu hay có chút bất cần. Anh mang vẻ đẹp của một con người bộc trực và tự tin, điều mà cậu vốn không hề có khi đứng trước mắt một người nào đó mà cậu không mấy thoải mái. Jisoo cuốn hút tới nỗi trong tâm, Seokmin tự mắng chửi mình vì bỗng nhiên lại cảm thấy thích thú trước sự thẳng thắn tới mức bực mình của anh.

“Thì ra em đẹp trai nhưng tính cách lại dở tệ. Nghe hỗn tạp nhỉ”

“Ừ đúng rồi đấy...” - Jisoo không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Seokmin. Đôi mắt cười của cậu cũng quý giá như dòng máu của cậu vậy.

Seokmin đột nhiên trở nên hơi bối rối trước cái nhìn trực diện của Jisoo. Cậu cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh. Một nụ cười nhếch mép nhẹ vẽ trên môi.

“Vậy ra mặt em cũng đáng giá giống máu em nhỉ? Em không chắc mình nên cảm thấy bị xúc phạm hay cảm thấy vui vẻ vì được khen đẹp trai luôn đó”

“Đó là lời khen, đồ ngốc...” - Jisoo thở dài.

Seokmin đảo mắt tinh nghịch, vờ xụ mặt.

“Hừm... Vừa khen em xong lại gọi tôi là "đồ ngốc"? Anh nóng nảy thật đấy”

“Tôi không nóng, chẳng qua là do cậu ngốc thật thôi” - Jisoo lắc đầu ngao ngán.

“Em thật sự không biết anh là đang táo bạo hay thô lỗ nữa. Chắc là cả hai?”

“Tôi không quan tâm đến mấy bình luận ngớ ngẩn của cậu đâu...”
Seokmin cười nhẹ, trả lời bằng một nụ cười tự mãn.

“Không để tâm? Thế hóa ra anh chỉ mượn cớ đi ra ngoài gặp em rồi tranh cãi chỉ để ngắm em với cái cổ thơm ngon này thôi à?”

“Tôi công nhận cậu đẹp trai, máu cũng ngon thật, nhưng cũng chả đáng giá mấy đâu...” - Jisoo khinh bỉ ra mặt.

Seokmin hơi nhướng mày, tò mò trước lời nói của Jisoo. Sự tò mò trỗi dậy trong cậu. Seokmin nghiêng người lại gần hơn một chút, nụ cười nhếch mép kéo rộng hơn.

“Hừm... "chả đáng giá mấy"? Vậy anh đang theo đuổi điều gì thay vì vẻ ngoài ngon zai và máu của em thế?

“Cậu thật sự nghĩ mình có cái gì đáng giá để tôi theo đuổi à, đồ tự mãn?” - Jisoo buông lời chế diễu.

Seokmin nhướn mày. Sự thẳng thắn của Jisoo vừa buồn cười vừa lại vừa khó chịu. Cậu ép sát Jisoo vào thành ghế, cho tới khi đầu mũi của cả hai gần như chạm vào nhau, và Jisoo hoàn toàn có thể ngửi được mùi bạc hà phả ra từ miệng người đối diện.

“Chà... Anh cũng mạnh miệng thật đấy” - Seokmin cười khẩy - “Sao anh chắc em không có gì đáng để theo đuổi?”

“Tuyệt đối không có...” - Jisoo đột nhiên giật mình, có vẻ hơi hoảng hốt - “Này chờ đã...”

Jisoo đẩy Seokmin ra, bật dậy, nắm tay Seokmin rồi nhanh chóng kéo đến một góc khuất cách đó không quá xa.

Seokmin mất cảnh giác khi bị Jisoo bất ngờ kéo vào góc khuất, cảm giác như tim mình lỡ nhịp trước hành động tác nhanh và bất ngờ của anh. Cậu hơi vấp một chút, đổ lên người Jisoo nhưng anh may mắn đỡ được. Seokmin áp sát vào Jisoo, cánh tay chống lên tường, giữ chặt anh vào bức tường phía sau.

“Anh sao thế?”

“Im đi...” - Jisoo thì thào, bất an hướng ánh mắt ra ngoài thông qua bờ vai rộng của cậu. Một vài gã mặc đồ đen đang lảng vảng bên ngoài, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Seok ngay lập tức im bặt. Cậu xoay đầu nhìn theo ánh mắt của Jisoo. Một làn sóng bất an ập đến. Seokmin theo bản năng áp sát người Jisoo hơn, bọc anh vào lồng ngực, che chắn anh tránh khỏi tầm nhìn của mấy gã dị hợm ngoài kia.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy người đó là ai thế?”

“Lũ săn đêm...”

Vốn là chỉ lập chơi chơi rồi viết mấy cái plot ngúc nghích, nhưng nghĩ lại thấy có khi cũng có bạn đến chơi vậy nên là.....
22/06/2024

Vốn là chỉ lập chơi chơi rồi viết mấy cái plot ngúc nghích, nhưng nghĩ lại thấy có khi cũng có bạn đến chơi vậy nên là... xin chào ^^ Chào mừng đến với cái cây anh đào 🌸

Tui là con mèo ở dưới cái gốc cây mà cái anh tóc vàng tên Seokmin cho ăn đến béo tròn rửng mỡ í~ Vì được cho ăn nên tui rất thích cái anh đó, mà cũng thích cái anh tên Jisoo đi cùng anh đó luôn =)))) Dù là con mèo nhưng thứ tui ăn lại là cơm chó, nên thỉnh thoảng tui cũng giống con chó =)))

Ở cái cây này tui sẽ khắc lên mấy truyện không đầu chả cuối, đủ chủ đề trên đời từ sòu đời nhất đến nhảm nhí nhất cho hai ảnh, thường chỉ có một tập duy nhất thôi vì tui thích đào ra nhưng không ưa lấp lại xong gắn lên cây thành hoa lá cành đồ á. Nếu bạn đi ngang mà thấy cái đó vui ghê, muốn hái hoa hái lá cành thì nói với tui một tiếng đã nghe, mà hái cho hai anh đẹp trai nuôi tui thôi chứ đừng hái cho hai anh đẹp trai nào đó khác nha, vì tui có thể sẽ meo meo đó 🥹

Vậy thui ớ 🥹 Hoa xinh lá đẹp xinh đừng ngắt không báo trước. Cảm ơn mọi người đã tới cái cây. Meomeohae mọi ngừi 🫶🏼🌸

- Con mèo béo -

[Rễ cây số Một] Nông "nghiệp" the seriesChap 2‼️warning: textfic nhảm, mọi thứ đều là j4f (thiếu kiến thức chuyên ngành ...
18/06/2024

[Rễ cây số Một] Nông "nghiệp" the series

Chap 2

‼️warning: textfic nhảm, mọi thứ đều là j4f (thiếu kiến thức chuyên ngành liên quan), bad words

[Rễ cây số Một] Nông "nghiệp" the series‼️warning: textfic nhảm, mọi thứ đều là j4f (thiếu kiến thức chuyên ngành liên q...
17/06/2024

[Rễ cây số Một] Nông "nghiệp" the series

‼️warning: textfic nhảm, mọi thứ đều là j4f (thiếu kiến thức chuyên ngành liên quan), bad words

Giới thiệu nhân vật:

- Trí Tú: năm 4 khoa nông học, chuyên ngành di truyền và chọn giống cây trồng
- Thanh Hoàng: năm 4 khoa nông học, chuyên ngành khoa học cây dược liệu

- Xuân Minh: năm nhất khoa chăn nuôi, chuyên ngành khoa học vật nuôi
- Minh Khôi: năm nhất khoa chăn nuôi, chuyên ngành khoa học vật nuôi
- Minh Hạo: năm nhất khoa chăn nuôi, chuyên ngành khoa học vật nuôi

[Cánh hoa số Một] Dưới tán anh đàoJisoo ngả người trên chiếc ghế công thái học, nhìn ra ngoài cửa kính từ văn phòng. Trờ...
06/06/2024

[Cánh hoa số Một] Dưới tán anh đào

Jisoo ngả người trên chiếc ghế công thái học, nhìn ra ngoài cửa kính từ văn phòng. Trời mưa tầm tã, nước mưa hắt lên tấm kính tạo nên bức tranh màu nước nhòe nhoẹt độc một màu xám xịt, chẳng mang chút sức sống nào. Jisoo cũng chẳng lấy gì làm thích thú, thậm chí là có phần chán ghét. Cuộc đời anh, ngay từ lúc xuất hiện trên đời đã gắn liền với những cơn mưa. Chính anh cũng không hiểu, khi chỉ cần anh bước chân ra đường, bầu trời sẽ ngay lập tức trở nên xám xịt, sau đó sẽ là một cơn mưa rào như trút nước đón lấy anh dù trước đó vài phút tời vẫn trong xanh và nắng vẫn còn trong vắt. Nhưng mưa sau cùng cũng chỉ là một phần “bất hạnh” trong đời anh mà thôi...

“Hong Jisoo, hoàn thành báo cáo rồi nộp gấp cho tôi nhé!”

Jisoo nhìn tập tài liệu dày cộm trên bàn rồi nhìn chiếc đồng hồ để bàn cạnh màn hình máy tính. 4 giờ 30 phút không lẻ. Anh nhét vài thứ đồ vào chiếc cặp da rồi đứng dậy. Anh đã sẵn sàng cúng cả ngày lương cho công ty vì tội không hoàn thành deadline rồi...

Jisoo một tay cầm ô, tay còn lại khệ nệ ôm chiếc cặp da cùng tập tài liệu dày cộm, cố gắng che chắn cho đống stress mà anh vốn đã định đá đít nó nhưng cuối cùng lại tiếc rẻ ôm về làm chỉ vì tiếc một ngày lương. Anh dừng chân ở trạm xe, ngồi đại xuống một chỗ trống trên hàng ghế chờ nghỉ chân một lát trước khi quay trở về nhà mình cách đây vài con phố nhỏ. Jisoo chợt để ý ở cây anh đào gần đó có một cậu thanh niên có mái tóc vàng đang lúi húi ngồi dưới gốc cây. Cậu ta lôi một ít hạt cho thú cưng từ túi của mình và chia sẻ nó cho một con mèo hoang gần đó. Jisoo thoáng giật mình. Bầu trời từ khi nào đã trở nên quang đãng, nắng trong vắt len lỏi qua các tán cây, nhảy nhót trên mái tóc vàng cậu trai trẻ. Jisoo nghi ngờ, không rõ có phải do bản thân mệt mỏi đến mức gặp ảo giác hay không, tới nỗi có thể cảm thấy mùi thơm của nắng phảng phất nơi đầu mũi thay vì mùi đất ngai ngái sau mưa mà anh thường ngửi thấy. Anh ngây ngốc nhìn quanh cảnh ngay trước mắt mình. Mơ cũng được, ít nhất thì đây có lẽ cũng sẽ là giấc mơ đẹp đẽ nhất mà anh có thể gặp trong cuộc đời toàn xui xẻo của chính mình.

Cậu trai tóc vàng như có nhận ra có người đang nhìn mình, chầm chậm quay về phía sau, ngay lập tức bắt gặp ánh mắt thẫn thờ của người đàn ông mặc đồ công công sở kì lạ.

Jisoo giật mình vì bị phát giác. Anh nhanh chóng quay đi như thể chưa bao giờ để ý đến cậu trai và con mèo, nhưng điều đó chỉ khiến anh trông thiếu tự nhiên và kì cục hơn.
Cậu trai tóc vàng dường như đã xong nhiệm vụ của mình. Cậu vuốt ve cái đầu lông xám của vật thể kêu meo meo kia rồi đứng dậy và phủi đi lông mèo dính trên quần áo, sau đó đi về phía Jisoo.

Jisoo lặng lẽ di chuyển, cố ngồi cách xa Seokmin một chút, và điều này khiến cậu trai tóc vàng không khỏi cảm thấy khó hiểu. Cậu hơi cau mày

"Ồ, Em xin lỗi. Em làm anh sợ à? Em trông không đáng sợ đến thế chứ?"

“Hả?” - Jisoo lắc đầu - “Cậu có một chút kì lạ... Không, ý tôi là... tôi chỉ...chỉ...” - Jisoo trở nên lúng túng, không thể nói bất cứ thứ gì ra hồn.

"Em biết mình trông không đáng sợ, nhưng em đoán là trông em hơi tinh quái? Bạn em bảo em có nụ cười trông khá tinh quái...” - Cậu trai tóc vàng cười xòa - “Hẳn là anh đang thấy sợ em lắm nhỉ? Đừng sợ, em sẽ không làm hại anh đâu” - cậu chìa tay ra, mong chờ - “Đây, bọn mình bắt tay với nhau nhé!”

Khoảnh khắc cậu trai mỉm cười, Jisoo nhận ra cây hoa anh đào phía sau bỗng nở hoa dù cho mùa hoa anh đào đã kết thúc từ hai tháng trước. Từng tán hoa nở rộ, sau cùng chạy theo cơn gió nhẹ rơi xuống thành cơn mưa hoa anh đào giữa trời hè nóng nực. Những cánh hoa nhỏ đậu tán ô đen của anh, và trên mái đầu vàng của cậu trai trẻ.

Cậu trai tóc vàng cũng nhìn lên tán cây anh đào, tròn mắt kinh ngạc. Cậu ngắm nhìn những cánh anh đào rơi xuống xung quanh mình với vẻ hoài nghi

"Chà... đỉnh thật đấy!” - cậu trai trầm trồ

Jisoo nhìn xuống bàn tay cậu trai vẫn đang chờ đợi để bắt tay mình, thoáng chút bối rối. Thay vì bắt tay cậu, anh rụt rè lùi lại, cố gắng tránh xa cậu một chút.

Trông thấy Jisoo chậm rãi lùi lại, cậu trai dường như cảm thấy có chút mất mát. Cậu thu tay lại, nhẹ nhàng

"Ồ, em hiểu rồi... em hiểu rồi"

Cậu liếc nhìn những bông hoa anh đào thêm một lúc, rồi quay lại nhìn Jisoo, nụ cười dịu dàng hiện diện trên khuôn mặt cậu. Cậu ngồi xuống cách anh một khoảng, một ý nghĩ làm sao để bắt chuyện với con người rụt rè kì lạ này chợt đến trong đầu cậu.

“Anh có thích hoa anh đào không?” - cậu lặng lẽ hỏi.

"Umm..." - Jisoo gật đầu, cố gắng nhớ xem lần cuối cùng mình có thể thấy cơn mưa anh đào là bao giờ - "Nhưng đây là lần đầu tôi nhìn thấy mưa hoa anh đào thế này...

“Em cũng thích hoa anh đào nữa nè. Ở quê em có nhiều cây anh đào lắm, vào mùa hoa nở siêu đẹp... Không thể ngắm thì đúng là đáng tiếc anh ha... Nhưng em cá là còn cả tá những điều đẹp đẽ khác vào những mùa khác mà anh có thể thấy, anh thấy đúng không?”

Jisoo không trả lời, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Mùa duy nhất anh có thể thấy trong suốt cuộc đời mình chỉ có duy nhất mùa mưa, nếu không phải là mưa tầm tã thì cũng sẽ là mưa lâm râm, mưa triền miên cho đến khi thối đất. Đôi khi Jisoo nghi ngờ có phải bản thân mình bị mù màu không khi nhìn đâu cũng chỉ thấy ba màu đen xám trắng. Sống trên đời, người ta có bao điều đáng để ước mơ, trong khi Jisoo chỉ có một ước mơ tầm thường duy nhất, nhưng với anh cũng là điều xa xỉ nhất: anh ước mình có thể cất ô đi, có thể nhìn thấy nắng màu vàng, thấy bầu trời màu xanh, thấy cánh hoa anh đào màu hồng phớt, chỉ vậy thôi...

“Hình như anh không thích mưa lắm đúng không?”

"Làm sao cậu biết?"

"Do cách anh phản ứng đó. Hầu hết mọi người sẽ vui mừng khi thấy mưa biến thành nắng phải mà. Hơn nữa, cách cậu nhìn bầu trời…” - Cậu ngước nhìn bầu trời trong xanh trước khi tiếp tục - “Có vẻ như anh rất vui vì mây đã tan đi…”

"Phải nhỉ..." - Jisoo ngước nhìn bầu trời xanh trong trước mắt. Anh thoáng nghĩ đến việc gấp ô, nhưng lại sợ trời lại mưa vậy nên anh vẫn tiếp tục giữ ô trên tay như một kẻ ngốc.

“Tại sao anh vẫn mở ô thế? Trời đẹp mà anh. Phải cất nó đi và tận hưởng ánh nắng chứ...” - cậu chàng gợi ý, với tay chạm vào tán ô kéo nhẹ. Cánh hoa anh đào trượt xuống tạo thnahf cơ mưa anh đào nhỏ trước ánh mắt ngạc nhiên của Jisoo.

"Chỉ là... chỉ vì tôi thích mà thôi... Ô có thể chống tia UV phải không? Haha..." - Jisoo cười ngượng, cố chữa cháy cho lý do ngớ ngẩn mà anh vừa nghĩ ra.

Cậu trai ngó nghiên vẻ mặt ngượng ngùng của người đàn ông ông kì lạ lúc ẩn lúc hiện sau tán ô che thấp, cười nhẹ.

“Hmm, có lý ha. Vậy thì cố gắng bảo vệ làn da anh khỏi tia UV trong lúc tận hưởng ánh nắng mặt trời nhé” - Cậu trai trêu đùa Jisoo một cách tinh nghịch, nụ cười chưa bao giờ rời khỏi môi cậu kể từ lúc bắt chuyện với anh.

Jisoo lặng lẽ tiếp tục nhìn ngắm những cánh hoa rơi nhè nhẹ. Cậu trai tóc vàng nhìn theo ánh mắt anh nhìn theo những bông hoa anh đào nhẹ nhàng rơi khỏi cành rơi xuống tựa một cơn mưa cánh hoa trắng hồng mỏng manh. Khoảnh khắc này yên bình và tươi đẹp, không còn áp lực hay đau khổ buộc lấy chân ai, chỉ còn ánh nắng rực rỡ trên bầu trời xanh và những cánh hoa nhảy múa nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng bao trùm lên hai con người xa lạ.

Rất nhanh, có một chuyến xe bus cập bến

Cậu trai trẻ liếc nhìn đồng hồ trên tay mình

“Đúng giờ ghê... Anh lên chuyến này chứ?”

"Cái này... À, chuyến về nhà của tôi là chuyến tiếp theo..." - Jisoo lắc đầu

Cậu trai gật đầu hiểu ý. Cậu nhìn cây hoa anh đào lần cuối rồi lại nhìn Jisoo.

"Em hiểu rồi. Thế thì em sẽ lên chuyến này. Anh, nhớ về nhà sớm đi nhé! Đừng đi uống rượu đấy!" - cậu trai nói lớn, nở một nụ cười với anh trước khi bước lên xe.

"Ừ... Cậu cũng vậy...Tạm biệt..." - Jisoo vẫy tay chào lại cậu trai kì lạ.

Ngay khi xe buýt rời đi, bầu trời vốn trong xanh lại một lần nữa chuyển về màu xám xịt. Hoa anh đào ngừng nở, trở về cành chỉ còn những tán lá xanh... Jisoo cũng chẳng lấy làm muộn phiền, dù sao anh cũng đã quen rồi. Anh thở dài, cầm ô cùng chiếc cặp da cùng xấp tài liệu, lê bước trở về nhà.

Những ngày tiếp theo với Jisoo vẫn là những ngày mưa tầm tã. Anh chỉnh lại cà vạt lần nữa, cầm ô lên và bước ra khỏi nhà đi bộ đến bến xe buýt. Kỳ lạ thay, càng đến gần bến xe buýt, mưa bắt đầu tạnh, bầu trời cũng trở nên trong xanh hơn. Anh đến gần hơn một chút nữa, nhận ra cậu trai tóc vàng hôm nọ, trong lòng cậu là con mèo hoang mà ngày cả hai gặp nhau cậu đã cho nó một ít hạt.

Cậu trai nhìn về phía Jisoo, mỉm cười vẫy tay với anh. Trong phút chốc, cây hoa anh đào một lần nữa nở rộ.

"X-xin chào..." - Jisoo lúng túng cúi đầu, ngồi xuống phía bên kia hàng ghế.

"Chào buổi sáng, anh. Gặp lại anh thế này em vui lắm!" - cậu trai cười toe toét, tay vuốt ve quả cầu lông lá trong lòng mình.

Jisoo chăm chú nhìn con mèo xám đang thoải mái tận hưởng từng cái vuốt ve của người con trai lạ mặt. Anh mở lời, bắt đầu cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa hai người.

“Cậu nhóc này này thường xuyên tới đây... Cậu có vẻ khá thích nó nhỉ... Cậu có thể mang nó về nhà nuôi nếu cậu muốn, dù sao cũng không có ai..."

"Cái này, em ước gì em có thể. Cậu nhóc dễ thương lắm, nhưng em hơi bị dị ứng với mèo, dù cho không nặng lắm, nhưng đèo bồng cậu nhóc không phải là ý hay đâu" - cậu trai đột nhiên do dự một lát, trên mặt lộ ra một nụ cười tinh quái - "Có lẽ.. Có lẽ em có thể giữ anh thay vì cậu nhóc này bên mình, nhỉ?"

"H-hả?" - Jisoo thoáng hoảng hốt trước lời đề nghị của cậu trai lạ mặt. Anh rùng mình trước lời gợi ý có phần “biến thái” từ cậu trai có vẻ thánh thiện kia. Không ai bảo, Jisoo chủ động ngồi xa cậu ta thêm một chút nữa. Bầu trời đột nhiên trở nên nhiều mây hơn.

Cậu trai nhanh chóng nhận ra và có vẻ bối rối trước phản ứng sợ hãi đột ngột của Jisoo

"Không anh ơi! Em không có ý đó đâu! Ý em là... em chỉ muốn làm bạn với anh thôi!" - cậu trai có chút hoảng sợ khi cố gắng giải thích, dường như chính bản thân cậu cũng cảm thấy có gì đó không ổn khi bầu trời dần tối hơn. Cậu thở dài tiếc nuối rồi nói tiếp:

“Ý của em là… em thực sự không có nhiều bạn bè đến thế… Em đoán là cuộc sống của em sẽ tốt hơn nếu có anh làm bạn, ngay cả khi bọn mình mới quen nhau ấy...”

"L-làm bạn á?" - Jisoo bối rối

Cậu trai gật đầu, vẻ mặt đầy hy vọng.

“Ừ, bạn bè! Trông anh có vẻ trạc tuổi em, hoặc lớn hơn một chút, nhỉ?" - cậu trai nhìn bộ vest trên người Jisoo, đánh giá nó lẫn gương mặt có phần trẻ hơn so với một người hủy hoại đời mình trên bàn giấy điển hình dưới danh nghĩa "hết mình vì công việc" - "Nếu không phiền, thì…”

"Phiền!" - Jisoo không kịp bịt miệng chính bản thân. Ngay khi chữ "phiền" vừa thốt lên, anh lập tức chỉ muốn chạy ra sông Hàn rồi nhảy xuống chết quách cho xong - "Không, ý tôi là... tôi và cậu không cùng tuổi, chúng ta khác nhau... và... và... tôi không chắc sau này chúng ta có thể gặp lại nhau đâu...

Jisoo không biết cậu trai có hiểu được những gì anh vừa nói không, khi những gì anh có thể thấy trong mắt cậu là sự ngạc ngạc nhiên đi kèm một vài tia mất mát.

"À, được rồi, em hiểu. Bọn mình đi trên những con đường khác nhau... vậy nên có thể sẽ hơi khó để gặp lại nhau anh ha... " - Cậu trai trao cho anh một nụ cười dịu dàng, dường như hy vọng sẽ xoa dịu mọi căng thẳng giữa cả hai.

Jisoo im lặng kiểm điểm chính mình. Anh lén nhìn cậu, mong cậu không cảm thấy tổn thương vì lời anh vừa nói.

“Không sao đâu anh. Em nghĩ anh có thể có lý do để không muốn làm bạn với em. Em chỉ muốn đề nghị vậy thôi, trong trường hợp nếu anh quan tâm...”

Jisoo tiếp tục im lặng. Cậu trai tóc vàng đôi lúc sẽ lại lén nhìn người đàn ông với chiếc ô đen ngồi cách mình một khoảng kia. Đôi mắt anh đào giấu sau cặp kính cận, xinh đẹp như một chú nai nhỏ, nhưng trông có vẻ buồn bã và xa cách. Cậu lưỡng lự một lúc, thu hết can đảm và nhẹ nhàng hỏi

"Em có thể hỏi anh một câu không?"

"Huh? T-tất nhiên..."

“Tại sao anh luôn che ô thế?” - cậu tò mò hỏi, chỉ vào chiếc ô trên tay anh, hơi nghiêng đầu một cách thích thú, anh mắt bị thu hút bởi chiếc ô đen kì lạ.

"Cái này..." - Jisoo thoáng do dự - "À, để bảo vệ khỏi tia UV... Haha..." - anh trả lời một cách vụng về và ngốc nghếch.

Cậu trai cười, trong mắt cậu có chút thích thú.

“Thật hả? Ngay lúc này luôn?” - một nụ cười trêu chọc nở trên môi cậu. Hiện tại đang là sáng sớm, cậu không nghĩ có bất kì tia UV nào đủ mạnh để xuyên qua lớp áo vest dày cộm của anh đâu.

"Haha... Đúng thế đấy... Tia UV... không tốt cho da..." - Anh ngại ngùng, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ. Anh không thể giải thích lý do thực ra là do anh vốn là ông hoàng xui xẻo, và vì mỗi lần ra ngoài trời đều sẽ mưa nên anh luôn mang theo ô được.

Nụ cười của cậu trai dịu lại, dường như nhìn thấu sự nhút nhát của chú nai nhỏ này. Cậu không muốn làm anh khó xử thêm nữa nên quyết định đổi chủ đề. Ánh mắt cậu quay lại với những bông hoa anh đào, ngắm nhìn chúng nhẹ nhàng rung rinh trên tán cây. Một thoáng im lặng trôi qua trước khi cậu lên tiếng lần nữa

“Hmm… Cũng đúng, bảo vệ da khỏi tia UV quan trọng hơn nhiều. À… Nhân tiện, công ty anh ở gần đây à?”

"Không, văn phòng tôi xa chỗ này hơn một chút... Nó ở quận khác..."

"Em hiểu rồi. Công ty anh ở quận khác, hmm.... Bọn mình tình cờ gặp nhua ở đây cũng hai lần rồi, anh có nghĩ là bọn mình nên cố gắng hiểu nhau hơn một chút không? Chúng ta có thể trao đổi số điện thoại hoặc thông tin mạng xã hội gì đó… nhỡ đâu chúng ta gặp lại nhau ở đâu đó trong tương lai thì sao...”

"À được rồi..." - Jisoo gật đầu sau một thoáng nghĩ ngợi.

Cậu trai dường như cảm thấy nhẹ nhõm sau cái gật đầu của anh. Cậu lấy điện thoại ra, sẵn sàng trao đổi thông tin.

"Nai xừ! Đây, để em cho anh số của em nhé..." - cậu gõ số của mình lên màn hình và đưa cho Jisoo xem, đợi anh lưu vào danh bạ - "Anh có thể nhắn tin cho em bất cứ lúc nào nếu muốn"

Jisoo gõ số điện thoại cậu trai vào điện thoại mình, sau đó nháy một cuộc.

"Nhân tiện, tên cậu là...? Tôi không có ý gì đâu, chỉ là tôi cần một cái tên để lưu vào điện thoại thôi.."

Cậu trai khúc khích trước sự cẩn thận đáng yêu của người đàn ông mặc vest lớn hơn mình vài tuổi.

“Em tên Seokmin, Lee Seokmin. Em 27 tuổi rồi đó. Còn anh, anh tên là gì?"

"Tôi là... Jisoo, Hong Jisoo..."

“Hong Jisoo… Đáng yêu ha...” - Seokmin mỉm cười khi nhập tên Jisoo vào điện thoại.

“Xong! Thông tin của Jisoo-nim đã được lưu. Đừng ngần ngại gửi tin nhắn cho em bất cứ lúc nào anh muốn trò chuyện nhé”

"Vâng... cảm ơn cậu nhiều nhé..." - Jisoo cúi đầu, cảm thấy biết ơn người đầu tiên muốn làm bạn với mình.

Seokmin gật đầu, gửi cho cô một nụ cười ấm áp.

"Không có gì. Gặp được anh thế này em vui lắm, Jisoo à”

Jisoo chán nản lật đi lật lại đống tài liệu mà chắc phải mất cả ngày để nghiên cứu tới nỗi từng trang giấy như muốn nhàu nát. Điện thoại của anh đột nhiên sáng lên. Ai đó nhắn tin cho anh.

𝐽𝑖𝑠𝑜𝑜 𝑎̀~

Jisoo nhìn dòng tin nhắn, cố sức vắt não bộ xem có chút kí ức nào rơi ra có liên quan đến người nhắn dòng tin này hay không.

𝑋𝑖𝑛 𝑐ℎ𝑎̀𝑜. 𝐴𝑖 𝑣𝑎̣̂𝑦 𝑎̣?

𝐴𝑛ℎ, 𝑙𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑆𝑒𝑜𝑘𝑚𝑖𝑛 𝑛𝑎̀𝑦

"À..." - Jisoo khẽ ồ lên một tiếng.

𝑋𝑖𝑛 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑛ℎ𝑒́. Đ𝑖𝑒̣̂𝑛 𝑡ℎ𝑜𝑎̣𝑖 𝑐𝑢̉𝑎 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑜̣̂𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂𝑛 𝑐𝑜́ 𝑠𝑢̛̣ 𝑐𝑜̂́ 𝑣𝑎̀𝑜 𝑠𝑎́𝑛𝑔 𝑛𝑎𝑦 𝑣𝑎̣̂𝑦 𝑛𝑒̂𝑛 𝑡𝑜̂𝑖 đ𝑎̃ 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑟𝑒𝑠𝑒𝑡 𝑙𝑎̣𝑖 𝑡𝑜𝑎̀𝑛 𝑏𝑜̣̂

𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑠𝑎𝑜 đ𝑎̂𝑢 𝑎𝑛ℎ. 𝐼́𝑡 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 𝑎𝑛ℎ 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑛ℎ𝑎̣̂𝑛 𝑟𝑎 𝑒𝑚 𝑁ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑎𝑛ℎ đ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑥𝑢̛𝑛𝑔 𝑡𝑜̂𝑖 𝑔𝑜̣𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑛𝑔ℎ𝑒 𝑥𝑎 𝑐𝑎́𝑐ℎ 𝑙𝑎̆́𝑚. 𝐻𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 ℎ𝑜̂𝑚 𝑛𝑎𝑦 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑙𝑎̀𝑚 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑡𝑜̂́𝑡. 𝐸𝑚 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑛𝑜́𝑖 𝑙𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑡ℎ𝑖́𝑐ℎ 𝑐𝑢𝑜̣̂𝑐 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑔𝑜̛̃ 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 ℎ𝑜̂𝑚 𝑞𝑢𝑎 𝑐𝑢̉𝑎 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑣𝑎̀ 𝑒𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑣𝑢𝑖 ℎ𝑜̛𝑛 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑛ℎ𝑎𝑢 𝑛𝑢̛̃𝑎, 𝑡𝑎̂́𝑡 𝑛ℎ𝑖𝑒̂𝑛 𝑡𝑟𝑜𝑛𝑔 𝑡𝑟𝑢̛𝑜̛̀𝑛𝑔 ℎ𝑜̛̣𝑝 𝑎𝑛ℎ 𝑟𝑎̉𝑛ℎ 𝑣𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑠𝑎̆̃𝑛 𝑙𝑜̀𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜 𝑣𝑖𝑒̣̂𝑐 đ𝑜́. 𝐴̀ 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑐𝑎̉, đ𝑎̂𝑦 𝑙𝑎̀ 𝑎̉𝑛ℎ 𝑐𝑢̉𝑎 𝑒𝑚 đ𝑒̂̉ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑙𝑢̛𝑢 𝑛𝑜́ 𝑣𝑎̀𝑜 𝑑𝑎𝑛ℎ 𝑏𝑎̣

Kèm theo dòng chữ là hình ảnh Seokmin đang cười rạng rỡ dưới tán cây anh đào nở rộ. Jisoo bật cười. Seokmin thực sự đã mang đến cho anh một chút niềm vui giữa ngày u ám.

𝐴𝑛ℎ ℎ𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 ℎ𝑜̂𝑚 𝑛𝑎𝑦 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑎̀𝑦 𝑡𝑢𝑦𝑒̣̂𝑡 𝑣𝑜̛̀𝑖 đ𝑜̂́𝑖 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚. 𝐺𝑎̂̀𝑛 đ𝑎̂𝑦 𝑎𝑛ℎ ℎ𝑜̛𝑖 𝑏𝑎̣̂𝑛 𝑣𝑖̀ 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 đ𝑎𝑛𝑔 𝑏𝑢̛𝑜̛́𝑐 𝑣𝑎̀𝑜 𝑔𝑖𝑎𝑖 đ𝑜𝑎̣𝑛 𝑐𝑎̆𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔, 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑚𝑜𝑛𝑔 đ𝑢̛𝑜̛̣𝑐 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑒𝑚 𝑣𝑎̀𝑜 𝑙𝑢́𝑐 𝑛𝑎̀𝑜 đ𝑜́

𝐴ℎ 𝑚𝑎̂́𝑦 𝑐𝑎́𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛... 𝐻𝑎̆̉𝑛 𝑙𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ đ𝑎̃ 𝑣𝑎̂́𝑡 𝑣𝑎̉ 𝑙𝑎̆́𝑚... 𝑇ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑦 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑠𝑎𝑜? 𝐵𝑎̂𝑦 𝑔𝑖𝑜̛̀ 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑐𝑢̛́ 𝑔𝑖𝑢̛̃ 𝑙𝑖𝑒̂𝑛 𝑙𝑎̣𝑐 𝑛ℎ𝑒́, 𝑣𝑎̀ 𝑠𝑎𝑢 𝑘ℎ𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 ℎ𝑜𝑎̀𝑛 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ, 𝑐ℎ𝑢́𝑛𝑔 𝑡𝑎 𝑐𝑜́ 𝑡ℎ𝑒̂̉ 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑛ℎ𝑎𝑢 đ𝑒̂̉ 𝑢𝑜̂́𝑛𝑔 𝑐𝑎̀ 𝑝ℎ𝑒̂ 𝑎̆𝑛 𝑚𝑢̛̀𝑛𝑔 ℎ𝑎𝑦 𝑔𝑖̀ đ𝑜́, 𝑘𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑡ℎ𝑒̂́

𝑁𝑔ℎ𝑒 ℎ𝑎𝑦 đ𝑎̂́𝑦. 𝑉𝑎̣̂𝑦 ℎ𝑒̣𝑛 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑙𝑎̣𝑖 𝑒𝑚 𝑠𝑎𝑢 𝑘ℎ𝑖 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑘𝑒̂́𝑡 𝑡ℎ𝑢́𝑐 𝑛ℎ𝑒́. 𝑁𝑔𝑎̀𝑦 𝑚𝑜̛́𝑖 𝑡𝑜̂́𝑡 𝑙𝑎̀𝑛ℎ!

Seokmin mãn nguyện khi đọc câu trả lời của Jisoo. Cậu còn lo lắng anh sẽ không trả lời tin nhắn của mình. Cảm giác nhẹ nhõm và ấm áp lan tỏa trong lồng ngực cậu.

𝐸𝑚 𝑏𝑖𝑒̂́𝑡 𝑟𝑜̂̀𝑖! 𝐻𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑐𝑢̉𝑎 𝑎𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑎̀𝑛ℎ 𝑐𝑜̂𝑛𝑔 𝑡𝑜̂́𝑡 đ𝑒̣𝑝! 𝑆𝑜̛́𝑚 𝑔𝑎̣̆𝑝 𝑛ℎ𝑒́. 𝑇𝑎̣𝑚 𝑏𝑖𝑒̣̂𝑡 𝑎𝑛ℎ~

Jisoo nhắm mắt lại, cảm giác phấn khích cùng quyết tâm chạy khắp cơ thể. Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi cảm giác bồn chồn như có hàng vạn con bướm bay trong bụng.
Jisoo nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trước mặt, cố gắng tập trung. Anh mỉm cười, tự vỗ nhẹ vào vai mình

"Được rồi, cố lên Hong Jisoo. Hãy cố gắng hết sức và đến gặp Seokmin nào!!"

Jisoo rúc mình sâu trong tấm chăn dày dưới nhiệt độ điều hòa chạm đáy. Dự án kết thúc để lại một Hong Jisoo dường như chỉ còn mỗi cái vỏ mệt mỏi và kiệt quệ. Anh dành vài ngày tiếp theo chỉ để ngủ và hầu như chẳng làm gì cả. Có điều gì đó mà dường như anh đã quên, nhưng anh anh mệt mỏi quá, tới nỗi chẳng buồn nhớ xem mình đã bỏ lỡ cái gì.

Điện thoại vùi dưới lớp chăn rung nhẹ. Màn hình sáng lên hiển thị tin nhắn. Từ Seokmin

𝐴𝑛ℎ 𝑜̛𝑖, 𝑑𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑜 𝑟𝑜̂̀𝑖? 𝐸𝑚 𝑐𝑎́ 𝑙𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ đ𝑎̃ 𝑙𝑎̀𝑚 𝑡𝑜̂́𝑡 𝑙𝑎̆́𝑚! 𝐸𝑚 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 đ𝑒̂̉ 𝑥𝑒𝑚 𝑎𝑛ℎ 𝑡ℎ𝑒̂́ 𝑛𝑎̀𝑜 𝑡ℎ𝑜̂𝑖. 𝐻𝑦 𝑣𝑜̣𝑛𝑔 𝑙𝑎̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̉𝑚 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 𝑜̂̉𝑛. 𝑁𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑔𝑖̀ 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚 𝑛ℎ𝑒́. 𝐴̆𝑛 𝑔𝑖̀ đ𝑜́ 𝑛𝑔𝑜𝑛 𝑛𝑔𝑜𝑛 𝑣𝑎̀ 𝑛𝑔ℎ𝑖̉ 𝑛𝑔𝑜̛𝑖 𝑡ℎ𝑎̣̂𝑡 𝑡𝑜̂́𝑡 𝑛ℎ𝑎

𝑂̂̀ 𝑆𝑒𝑜𝑘𝑚𝑖𝑛... 𝐴𝑛ℎ 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑣𝑖̀ đ𝑎̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑙𝑖𝑒̂𝑛 𝑙𝑎̣𝑐 𝑣𝑜̛́𝑖 𝑒𝑚 𝑠𝑜̛́𝑚 ℎ𝑜̛𝑛. 𝐴𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛. 𝐷𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑘𝑒̂́𝑡 𝑡ℎ𝑢́𝑐 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑠𝑢𝑜̂𝑛 𝑠𝑒̉ 𝑙𝑎̆́𝑚 𝑛ℎ𝑢̛𝑛𝑔 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑣𝑎̂́𝑛 đ𝑒̂̀ 𝑔𝑖̀ 𝑙𝑜̛́𝑛 đ𝑎̂𝑢... 𝐶𝑎̉𝑚 𝑜̛𝑛 𝑣𝑖̀ đ𝑎̃ 𝑙𝑜 𝑙𝑎̆́𝑛𝑔 𝑐ℎ𝑜 𝑎𝑛ℎ 𝑛ℎ𝑒́

𝐾ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑥𝑖𝑛 𝑙𝑜̂̃𝑖 đ𝑎̂𝑢 𝑎𝑛ℎ. 𝐷𝑢̛̣ 𝑎́𝑛 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑠𝑢𝑜̂𝑛 𝑠𝑒̉ 𝑐𝑢̃𝑛𝑔 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑝ℎ𝑎̉𝑖 𝑙𝑜̂̃𝑖 𝑑𝑜 𝑎𝑛ℎ 𝑚𝑎̀. 𝑀𝑎̂́𝑦 đ𝑖𝑒̂̀𝑢 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑚𝑎𝑦 𝑘𝑖𝑎 𝑐ℎ𝑎̆̉𝑛𝑔 𝑞𝑢𝑎 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑙𝑎̀ đ𝑎𝑛𝑔 𝑡ℎ𝑢̛̉ 𝑡ℎ𝑎́𝑐ℎ 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑣𝑎̀ 𝑔𝑖𝑢́𝑝 𝑏𝑜̣𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑝ℎ𝑎́𝑡 𝑡𝑟𝑖𝑒̂̉𝑛 𝑡𝑜̂́𝑡 ℎ𝑜̛𝑛 𝑡ℎ𝑜̂𝑖. 𝐼́𝑡 𝑛ℎ𝑎̂́𝑡 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑣𝑎̂̃𝑛 𝑜̂̉𝑛... 𝑁𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑏𝑎̂́𝑡 𝑔𝑖̀ ℎ𝑎𝑦 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑡𝑟𝑜̀ 𝑐ℎ𝑢𝑦𝑒̣̂𝑛 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚 𝑛ℎ𝑒́. 𝐸𝑚 𝑜̛̉ đ𝑎̂𝑦 𝑣𝑖̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑜̛ 𝑚𝑎̀. 𝑀𝑎̣𝑛ℎ 𝑚𝑒̃ 𝑙𝑒̂𝑛 𝑎𝑛ℎ, ℎ𝑖𝑒̂̉𝑢 𝑐ℎ𝑢̛𝑎?

Jisoo trút tiếng thở dài xuống gối. Anh không biết phải trả lời cậu ấy thế nào tiếp theo... Anh nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Ánh nắng dịu dàng mời gọi anh. Jisoo muốn đi chơi, nhưng anh biết nếu đi ra ngoài bây giờ, anh sẽ phá hỏng một ngày tuyệt vời của nhiều người khác. Anh cuộn tròn, vùi mình trong chăn.

𝑁𝑎̀𝑦 𝐽𝑖𝑠𝑜𝑜 𝑎̀, 𝑒𝑚 𝑏𝑎̆́𝑡 đ𝑎̂̀𝑢 𝑡ℎ𝑎̂́𝑦 ℎ𝑜̛𝑖 𝑙𝑜 𝑟𝑜̂̀𝑖 đ𝑎̂́𝑦... 𝐴𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑎̆́𝑐 𝑙𝑎̀ 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛 𝑐ℎ𝑢̛́?

𝑈̛̀ 𝑎𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛 𝑆𝑒𝑜𝑘𝑚𝑖𝑛 𝑎̀... 𝐴𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑖̉ 𝑚𝑢𝑜̂́𝑛 𝑛𝑔𝑢̉ 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑐ℎ𝑢́𝑡...

𝑂𝑘𝑎𝑦, 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐ℎ𝑎̆́𝑐 𝑐ℎ𝑎̆́𝑛 𝑚𝑖̀𝑛ℎ 𝑜̂̉𝑛 𝑡ℎ𝑖̀ 𝑒𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑘ℎ𝑜̂𝑛𝑔 𝑙𝑎̀𝑚 𝑝ℎ𝑖𝑒̂̀𝑛 𝑎𝑛ℎ 𝑛𝑢̛̃𝑎. 𝐶ℎ𝑎̆𝑚 𝑠𝑜́𝑐 𝑏𝑎̉𝑛 𝑡ℎ𝑎̂𝑛 𝑛ℎ𝑒́, 𝑣𝑎̀ đ𝑢̛̀𝑛𝑔 𝑛𝑔𝑎̣𝑖 𝑛ℎ𝑎̆́𝑛 𝑐ℎ𝑜 𝑒𝑚 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑔𝑖̀ đ𝑜́. 𝐸𝑚 𝑠𝑒̃ 𝑡𝑜̛́𝑖 𝑛𝑒̂́𝑢 𝑎𝑛ℎ 𝑐𝑎̂̀𝑛 𝑚𝑜̣̂𝑡 𝑛𝑔𝑢̛𝑜̛̀𝑖 𝑏𝑒̂𝑛...

Seokmin thở dài. Cậu rõ ràng hoàn toàn không hiểu cảm giác muốn cô lập bản thân khi chán nản, bởi cậu chưa từng sống cuộc đời của anh, nhưng cậu không thể không cảm thấy lo lắng cho con nai nhỏ đang bị nỗi buồn vây hãm. Seokmin không thể rũ bỏ được cảm giác có điều gì đó dường như đang làm phiền anh...

Vài ngày sau nghỉ phép, Jisoo quay lại với cuộc sống thường ngày nhàm chán của mình. Anh xách cặp lên, mở ô và đi đến bến xe buýt như thường lệ.

Seokmin vui vẻ đi tới bến xe. Từ xa cậu dường như trông thấy bóng hình quen thuộc, là bộ vest đen, cùng tán ô tròn trên đầu đang ngồi trên hàng ghế chờ xe bus. Seokmin cẩn thận tiến lại gần, không muốn phá hỏng mạch suy nghĩ của anh.

Jisoo thẫn thờ.... Đột nhiên anh trông thấy một cánh hoa anh đào rơi xuống mũi giày mình. Anh ngẩng đầu lên và nhìn về phía cây anh đào. Seokmin đang đứng đó, nhìn anh và mỉm cười.

Seokmin đến gần anh thêm chút nữa với nụ cười dịu dàng, sự hiện diện của cậu khiến anh thấy ấm áp lạ kì, dường như mang tới cho anh cảm giác được được ôm ấp vỗ về.

"Em lại chào anh, Jisoo-yah" - cậu chào với tông giọng ấm áp - "Hôm nay anh ổn chứ?"

"Ừ... anh ổn..." - Jisoo di chuyển một chút để nhường chỗ cho Seokmin, mặc dù khoảng cách giữa cả hai vốn đã khá xa rồi.

Seokmin để ý đến động tác của Jisoo. Cậu ngồi xuống đầu còn lại của hàng ghế, vẫn giữ khoảng cách tôn trọng để anh cảm thấy thoải mái.

“Thật tốt khi thấy anh vẫn ổn” - cậu nhẹ nhàng đáp lời, mắt cậu tìm kiếm trên khuôn mặt anh xem còn bất kì dấu hiệu mệt mỏi nào không - "Em đã nghĩ đến anh nhiều lắm.."

"Anh ổn... Chỉ là anh dành phần lớn thời gian để ngủ thôi..."

Seokmin gật đầu hiểu ý. Cậu có thể nhìn thấy quầng thâm dưới bọng mắt anh còn xót lại, ám chỉvề những đêm mất ngủ vì công việc chất đầy.

"Em hiểu mà"- cậu nhẹ nhàng nói - "Chạy dự án khá mệt mỏi, cả về tinh thần lẫn thể chất luôn. Điều quan trọng là có được thời gian nghỉ ngơi cần thiết. Anh có muốn kể em nghe chuyện gì không?"

Jisoo suy nghĩ một lúc trước khi quyết định thành thật với Seokmin.

"Thực ra, anh muốn ra ngoài và làm gì đó sau kỳ thi, nhưng vì trời cứ mưa...."

Seokmin chăm chú lắng nghe. Trong một thoáng, cậu dường như hiểu ra mọi thứ.

"À, trời mưa... Anh đã có kế hoạch nhưng thời tiết lại không hợp tác. Đáng ghét ha..." - Seokmin nhìn anh, ánh mắt pha trộn giữa đồng cảm và tò mò. Cậu tự hỏi liệu Jisoo có muốn tham gia hoạt động nào khác trong tương lai hay không.

"Này Seokmin"

Nghe thấy Jisoo gọi tên mình, cậu quay lại nhìn anh, toàn bộ sự chú ý tập trung vào nai nhỏ.

"Em nghe?"

"Cảm giác thế nào khi có thể đi ra ngoài mỗi ngày dưới trời nắng đẹp?"

Một thoáng ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Seokmin khi cậu nghe câu hỏi của Jisoo. Đó là loại câu hỏi mà từ đó tới nay cậu chưa từng được hỏi.

"Ừ thì... khá dễ chịu" - Seokmin trầm ngâm trả lời, ánh mắt cậu chuyển từ khuôn mặt anh sang ánh nắng xuyên qua tán cây, in những bóng lốm đốm xuống mặt đất - "Em lớn lên với những ngày đầy nắng, vậy nên việc có thể ra ngoài vào thời tiết đẹp đã trở thành điều hiển nhiên đối với em rồi"

"Chà...hẳn là em đã thấy hạnh phúc lắm nhỉ... Ghen tị ghê..." - Jisoo thầm ngưỡng mộ sự may mắn mà Seokmin có được, hoặc đó vốn chỉ là khoảnh khắc bình thường đối với cậu ấy và bao người, là hạnh phúc và niềm vui mà cậu hoặc bất kì ai trên cõi đời này đã trải qua trong suốt cuộc đời nhưng với Jisoo lại là một đặc ân mà anh đã phải vật lộn với trải nghiệm ngược lại chỉ để mong một lần được hưởng đặc ân đấy.

"Jisoo... Không cần phải thấy ghen tị đâu. Ai cũng đều có những khó khăn và trải nghiệm của riêng mình. Kể cả em có thể may mắn ở một khía cạnh nào đó nhưng sau cùng tất cả chúng ta đều phải đối mặt với thử thách theo nhiều cách khác nhau mà. Vậy nên em mới tới đây vì anh này"

Trái tim Jisoo dường như lỡ đi một nhịp. Cánh hoa anh đào cuốn theo làn gió rơi mỗi lúc một nhiều hơn...

Seokmin dừng lại, tổng vẻ ngạc nhiên và bối rối hiện rõ trên khuôn mặt nai nhỏ.

"Anh có ổn không?" - Seokmin thận trọng hỏi, mắt cậu đảo qua lại giữa anh và những cánh hoa đang rơi.

"Anh... anh hơi bận!" - Jisoo lập tức đứng dậy "Tạm biệt!" - Anh nhanh chóng khỏi bến xe buýt trong bối rối

Jisoo cố bước thật nhanh, lo sợ Seokmin sẽ đuổi theo mình. Chắc chắn rằng cậu không đuổi theo mình nữa, anh trốn vào một cửa hàng tiện lợi gần đó. Trời lúc này cũng bắt đầu đổ mưa...

"Anh xin lỗi, Seokmin... Anh cũng thực sự muốn làm bạn với em... Nhưng mà..."

Seokmin thẫn thờ, bối rối và buồn bã. Cậu chỉ muốn an ủi, động viên anh một chút, nhưng có vẻ như cậu đã vô tình làm Jisoo trở nên ủ dột hơn. Seokmin suy nghĩ ra 7749 lý do cho sự rời đi đột ngột của nai nhỏ, tự hỏi liệu bản thân đã nói sai điều gì hay thật ra còn điều gì sâu xa hơn khiến lòng anh không lặng sóng.

Vài ngày nữa trôi qua, như thường lệ, anh ra bến xe đón xe tới công ty. Từ xa, anh có thể nhìn thấy cây anh đào ở bến xe buýt đang nở rộ. Anh biết, Seokmin ở đó.

"Xin chào, Seokmin..." - Jisoo cất lời, rảo bước đến gần và ngồi xuống. Lần này anh quyết định là người lên tiếng trước - "Buổi sáng tốt lành"

Seokmin ngước lên anh mắt mang chút tia ngạc nhiên trước sự chủ động của nai nhỏ.

"Anh, chào buổi sáng. Hôm nay anh thế nào? Gặp laiij anh thế này em vui lắm" - giọng của cậu đều đều và dịu dàng, toàn bộ ấm áp đặt lên người anh.

Jisoo gật đầu, tỏ ý mình ổn. Anh nhìn con mèo trong lòng cậu, con mèo hoang cậu thường đến cho ăn.

"Gần đây cậu chàng có vẻ béo lên nhỉ..." - Jisoo đưa ngón tay chọc vào cái bụng lông lá mềm mại của con mèo béo.

Seokmin cười toe toét, chút trìu mến nhìn con mèo đang uể oải nằm trên đùi mình. Cậu nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó. Cậu nhóc rên gừ gừ tỏ ý hài lòng.

"Phải ha, em cũng thấy gần đây thằng nhỏ có vẻ tròn trịa hơn một tí rồi" - Seokmin cười nhẹ. "Vì nó có vẻ thích đồ ăn nên em đã cho nó ăn hơi nhiều. Có lẽ đã đến lúc cho nó ăn kiêng một chút rồi..."

Jisoo tiếp tục vẽ những vòng tròn nhỏ lên bụng con mèo. Anh chợt thấy có chút ghen tị... Đến mèo hoang cũng có người yêu thương và cảm thấy hạnh phúc

"Jisoo, mọi chuyện ổn chứ? Trông anh có vẻ hơi buồn..." - cậu nói, nhẹ nhàng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, ánh mắt cậu chứa đầy sự quan tâm và một chút tò mò về cảm xúc cậu nhìn thấy trong đôi mắt anh đào kia.

"Hả? Anh ổn mà..." - Jisoo mỉm cười với cậu ấy - "Anh nghĩ hôm nay có vẻ là ngày may mắn của anh khi có thể gặp em ở đây..."

"Gặp anh ở đây em cũng hạnh phúc lắm. Anh làm nên ngày của em đó!" - Seokmin ngại ngùng nhìn đi nơi khác, con mèo trong lòng cậu khẽ kêu gừ gừ khi cậu tiếp tục vuốt ve bộ lông của nó.

"À, cậu chàng này cũng có vẻ hạnh phúc quá này..." cậu trầm ngâm và cười khúc khích. "Nhiều khi em ước mình có thể vô tư như một con mèo, và thế là chẳng có lo lắng hay trách nhiệm nào làm phiền em cả”

Jisoo ngạc nhiên trước lời thổ lộ của Seokmin. Anh vốn tưởng người may mắn như cậu ấy sẽ không bao giờ cảm thấy buồn bã hay áp lực gì. Jisoo muốn hỏi thêm nhiều điều về cậu, nhưng đột nhiên lại không biết phải hỏi gì. Anh không muốn làm cho cậu ấy cảm thấy mình đang tọc mạch cuộ sống riêng của mình.

Trong sự im lặng kéo dài, Seokmin liếc nhìn Jisoo, nhận thấy vẻ mặt trầm ngâm của anh. Sự tò mò trỗi dậy trong cậu, nhưng Seokmin không muốn làm anh cảm thấy khó chịu hơn. Cậu quyết định phá vỡ sự im lặng bằng một chủ đề mới.

"Jisoo, hôm nào bọn mình đi chơi với nhau nhé?" - cậu đề nghị, đi kèm ánh nhìn tràn đầy hy vọng - "Bọn mình có thể đi thử vài món ăn mới hoặc đi dạo trong công viên. Anh có muốn không?"

"Anh không chắc..." - Jisoo nhen nhóm ý định từ chối. Anh không muốn phá hỏng ngày đẹp trời của bất cứ ai, đặc biệt là của Seokmin

Seokmin nhận ra sự do dự của Jisoo. Dường như có điều gì đó liên tục cản anh lại.

"À, đừng lo lắng nếu anh không chắc chắn" - cậu trấn an anh, giọng cậu nhẹ nhàng và dịu dàng - "Em chỉ muốn bọn mình có buổi đi chơi thân thiện, dành thời gian bên nhau và hiểu nhau hơn thôi. Thực sự không có áp lực gì cả đâu"

"Vậy Seokmin thích đến những nơi như thế nào?" - Jisoo đột nhiên hỏi.

Seokmin suy nghĩ một lúc trước khi trả lời

"Chà, em thích thiên nhiên lắm. Em thích dành thời gian trong công viên, ngắm cây, hoa và cảm nhận không khí trong lành. Em cũng thích thử các món ăn mới ở khắp nơi nữa..." - Seokmin tò mò nhìn vào mắt Jisoo, cố gắng đoán xem sở thích của anh xem cả hai có bất cứ niềm yêu thích chung nào hay không.

"À ừ..." - Jisoo khẽ thở dài... Anh đã hy vọng Seokmin thích các hoạt động trong nhà như uống cà phê hoặc dành cả ngày trong thư viện. Anh cũng muốn đi chơi với cậu, cùng cậu đi dạo khắp nơi, nhưng thời tiết chưa bao giờ chiều lòng anh cả. Có vẻ như cả hai sẽ chẳng có bất cứ chuyến đi chơi nào cùng nhau trong tương lai.

Seokmin quan sát phản ứng của Jisoo, nhận ra vẻ thất vọng đằng sau tiếng thở dài nho nhỏ.

"Có vẻ như sở thích của chúng ta không giống nhau rồi" - cậu cười, cố gắng làm dịu bầu không khí - "Hay là... Anh có muốn đọc sách cùng em trong thư viện không? Bọn mình cũng có thể nhâm nhi một ít cà phê hoặc trà trong khi đọc nữa đó"

"Nghe hay đó... Anh cũng thích một số cuốn sách gần đây..." - Jisoo cười, đuôi mắt cong lại, gương mặt u ám sáng bừng lên đôi chút.

"Vậy bọn mình sẽ tới thư viện nhé? Em sẽ mang theo mấy món ăn nhẹ nữa. Bọn mình sẽ đến một quán cà phê gần đó để uống cà phê hoặc trà sau khi đọc xong..." - Seokmin thao thao về kế hoạch cho một buổi hẹn đầu tiên tuyệt vời của cả hai bằng tông giọng vui vẻ và mãn nguyện.

"Vậy khi nào chúng ta có thể...?"

"Cuối tuần này thì thế nào? Chiều thứ bảy? Chúng ta có thể gặp nhau ở thư viện và đọc sách. Em chắc chắn sẽ mang theo sách và đồ ăn nhẹ, và sau đó bọn sẽ chọn một quán cà phê đẹp gần đó để uống một tách cà phê thú vị hoặc trà. Anh thấy sao?"

"Vậy hẹn gặp em vào chiều thứ bảy nhé..."

Chuyến xe buýt Jisoo đón cập bến

"Chúc em một ngày tốt lành! Hẹn gặp em vào thứ bảy!" - Jisoo vẫy tay với cậu trước khi bước lên xe.

Seokmin vẫy tay đáp lại với Jisoo, nở nụ cười ấm áp.

"Hẹn gặp lại anh vào thứ Bảy, Jisoo! Làm việc chăm chỉ nhé! Em trông chờ vào buổi hẹn của bọn mình lắm đó~"

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when 𝔻𝕦̛𝕠̛́𝕚 𝕥𝕒́𝕟 𝕒𝕟𝕙 đ𝕒̀𝕠 - 벚나무 캐노피 아래 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Event Planning Service?

Share