11/10/2019
VIẾT CHO ĐÀN BÀ NHỮNG AI VẪN ĐANG KHÓC HÀNG ĐÊM
Tôi muốn viết cho em, những người đàn bà vẫn đang khóc hàng đêm không dứt.
Em có thể là bất cứ phụ nữ nào ngoài kia, bản lĩnh có, yếu đuối cũng vậy. Độc thân quyến rũ hay quý phái có chồng, đều không thiếu.
Tôi luôn thấy khi bình minh lên, em sẽ rất rạng ngời, cũng có thể thật xinh đẹp và mạnh mẽ.
Nhưng rồi tôi lại ngỡ ngàng khi đêm chỉ vừa sập xuống trước mắt, em lại từ tốn tháo bỏ son phấn, buông xuôi nụ cười.
Tôi đã nghĩ, những ngưởi đàn bà như em sao lại chọn cách kiên cường mệt mỏi đến như thế? Chẳng có gì mệt mỏi bằng việc mạnh mẽ chỉ cho người xem mà tim mình lại như đổ vỡ.
Bãn lĩnh với đời, rồi lại đối mặt với vẻ yếu ớt của bản thân trước gương, có xót xa không em?
Hay là, cứ khóc đi em, khóc hết một lần, buồn hết một bận rồi đứng dậy mà bước tiếp, có được không?
Cô gái như em, đâu đó ngoài kia, có phải đang nức nở vì một đoạn duyên đã chết?
Một mối tình bao năm dài như bòn rút hết cả tuổi thanh xuân của em.
Em nhọc công dựng xây bằng yêu thương và kỳ vọng, như yêu cho trọn một đời dài
về sau. Em cứ nghĩ sẽ bền vững, chẳng có bão giông nào có thể thổi sập nó.
Nhưng đến một ngày, hóa ra, chỉ là một cơn gió nhẹ, mọi thứ như chẳng còn đứng vững.
Hóa ra, yêu thương em chắt chiu mỗi ngày, niềm tin em vun đắp từng phút lại có
khi mong manh như bồ công anh yếu ớt. Một cơn gió nhẹ thôi, đã bay mãi không về.
Thanh xuân em bỏ ra, tình yêu em chi trả. Đến cuối cùng, cũng chỉ em gom gọn hết
những đổ vỡ người bỏ lại. Trách ai được đây em? Trách người không đủ khước từ cám dỗ? Hay phải trách em khờ dại dành hết thảy cho một người?
Đừng, đừng trách nữa em à. Duyên hết phận tan, kẻ nên đi đừng cưỡng cầu. Phũ phàng với nhau, còn giữ để làm gì?
viết cho đàn bà những ai vẫn đang khóc hàng đêm
Người phụ nữ như em, cứ hỏi đêm dài người chồng ngày ấy chung chăn, đâu rồi?
Rõ ràng người sẽ nói cùng em đi trọn một đời, vậy mà một đêm đã ra đi như chưa từng ở lại.
Rành rành là người là mối tơ duyên em ngỡ là trọn kiếp, sao lại phút chốc thành tình nhân của kẻ lạ?
Là người nợ em một người chồng, nợ con em một người cha.
Vậy mà, người cứ thản nhiên đem món nợ ấy ra đi, một mực chẳng thèm quay đầu lại.
Phận đàn bà lấy chồng cũng như đặt cược một canh bạc. Là em thua, thua trắng tay mất người.
Nhưng em à, mất chồng đó, nhưng em vẫn còn con.
Con em đang ngủ, trong mơ liệu con có thấy mẹ đang khóc như thế này? Em không mạnh mẽ, làm sao khiến con an lòng đây?
Đàn bà, đến một lúc phải hiểu, có thể không cần chồng, nhưng nhất quyết phải sống vì con.
Tôi biết, sẽ không ít những người đàn bà ngoài kia, đau lòng vì lắm những lý do khác. Đời đàn bà vốn dĩ nào có dễ dàng.
Ngày vui chẳng kéo dài lâu, nhưng muộn phiền lại như âm ỉ. Thôi thì, hãy khóc đi em, khóc cho trôi hết những uất ức tủi hờn.
Nhưng khóc rồi thì buông bỏ hết, đứng dậy mà đi tiếp, được không? Đêm dài để an yên, nào để hành hạ chính mình?
Kẻ phụ ta, đừng giữ. Người bội bạc, không mong gặp lại. Và đừng vì những đắng cay em nếm phải mà quên những điều tốt đẹp của nhân loại.
Chính là có phải trải qua bao bất mãn của cuộc đời, cũng đừng thôi hy vọng vào
những điều tốt đẹp. Đời đàn bà có mấy bận tránh nổi tổn thương đâu?
Như thượng đế luôn công bằng cho ta đủ đầy cả niềm vui và bất hạnh.
Hôm nay em khổ đau thì đừng quên ngày mai thượng đế sẽ đền bù cho em không
thiếu những hạnh phúc. Chỉ là, hãy đủ kiên trì và bền bĩ để vượt qua những tháng ngày khó khăn này.
Đừng khóc khi về đêm nữa, có được không? Cô đơn và tủi hờn biết nhường nào, cóai biết mà vỗ về em, có ai hay mà giúp em?