HẠNH- TÚI TẠI XƯỞNG

HẠNH- TÚI TẠI XƯỞNG trao đổi hàng hóa túi tại xưởng

29/04/2021

Cân nhắc kỹ khi đọc chap này. Cảnh báo 18+🤣

Hố hố, 18+ ướt át cho CE đây :)Nhật Thương

Chap 7

Kiều Anh nghe được câu nói ấy cả người bỗng chết sững, cô khẽ cười giễu 1 cái, mới trước đó cô còn nghĩ anh thật ra cũng không đáng ghét như vậy, cô còn tưởng anh là thật lòng muốn giúp cô....nhưng xem ra đúng là lòng dạ con người vẫn khó đoán, đâu ai giúp ai mà không được lợi ích gì.
Chỉ là cô đã vứt hết tự trọng của mình đề nghị ngủ với anh 1 đêm, nhưng anh lại đạp lên nó đẩy cô cho 1 người khác để đạt được mục đích của mình.....thật sự, cô rẻ mạt đến thế sao?

Sống mũi cay xè kéo theo 2 hốc mắt đỏ hoe, Kiều Anh tự mỉa mai mình:

- Mày trách sao được người ta, là tự mày hạ thấp chính bản thân mình trước.

Cùng lúc đấy, Nam từ xa đi lại phía cô:

- Không sao chứ? Tôi đợi cô mãi!

Cô nghe vậy mới nhìn đến anh, gượng gạo hỏi:

- Sao lại muốn đưa tôi đi gặp đối tác của anh?

Nam nghe vậy lại lãnh đạm trả lời:

- Tôi không có bạn đi cùng nên rủ cô đi thôi. Thêm cả trong làm ăn, có phụ nữ cũng dễ làm việc hơn.

Cô khẽ cười gượng 1 cái:

- Vậy à?

Nam nhìn sắc mặt cô có gì đó khác lạ, anh lại gặng hỏi:

- Cô sao thế? Thấy không khoẻ à?

- Không, tôi chỉ thấy hơi bất ngờ khi bỗng nhiên anh lại đưa tôi đi cùng trong việc quan trọng này.

- Cũng giống như cô bất ngờ khi bỗng nhiên chạy đến nhờ tôi giúp việc quan trọng.

Không hiểu được thật sự cái ý nghĩa trong câu nói của Nam là gì nhưng điều đấy lại khiến Kiều Anh lầm tưởng rằng anh đang muốn cô phải đền đáp lại.
Cô khẽ cười khổ, cũng phải thôi, sự giúp đỡ nào cũng nên có cái giá thích hợp, trả cho anh xong xem như cô không còn phải mang nợ:

- Không sao đâu, tôi chỉ hỏi vậy thôi, chúng ta vào đi, không đối tác của anh lại đợi.

Nam nghe thế cũng gật đầu, bọn họ hướng thẳng vào về căn phòng VIP cách đó không xa.

Vừa bước vào căn phòng đã bắt gặp 1 bàn ăn lớn, người đàn ông ăn bận vest Tây sang trọng ngồi sẵn ở đấy, xem chừng cũng phải ngoài 50. Cạnh ông ta cũng có vài cô gái ăn mặc hở hang ngồi đấy, lúc này thằng Bổng đang đứng ở góc phòng liền đi vội lại phía anh, nói nhỏ:

- Anh, đồ ăn đã bưng lên hết rồi!

Năm lúc này nhăn mặt nhìn nó hạ giọng:

- Mày kiếm ở đâu ra mấy con này thế?

- Sao, ngon không anh?

- Con thì to như 1 con tịnh, con thì mắt xếch ngược lên tận lông mày, còn con kia nữa trước sau đổ bê tông à, xương không thế thì làm ăn cái gì?

Thằng Bổng nghe thế quay người lại nhìn rồi nói:

- Nhưng mà con đấy mặt nó đẹp anh ơi, con béo kia thì thịt nở nang, con mắt xếch che đôi mắt đi nhìn tổng thể cũng được mà anh.

Nam trừng mắt nhìn nó bặm môi 1 cái:

- Ngon thì phần mày cả đấy, đúng là không làm được gì nên hồn, may mà anh có chuẩn bị không mất mặt với mày.

Nói rồi, anh lại nhìn sang cô, cái nhìn ấy là vô tình hay cố ý, nó lại khiến Kiều Anh chua chát.
Nam ôm eo cô đi lại phía bàn ăn, còn lịch thiệp kéo ghế ra giúp cô, đợi khi cô đã ngồi ổn định anh mới ngồi xuống bên cạnh mà nhìn người đàn ông kia nói:

- Anh Cảnh dạo này thế nào rồi anh?

Ông ta nghe vậy nhưng tầm mắt lại nhìn đến cô mà trả lời:

- Anh thì vẫn thế thôi, nào được như chú Nam, sớm ngày toàn phụ nữ vây quanh thế này.

Nam cũng nhận ra được cái nhìn có dục ý của ông ta đến cô, anh lên tiếng:

- Em làm gì có ai đâu anh, anh nói thế bạn gái em lại hiểu lầm.

1 câu nói ấy, khiến cô cũng có chút kinh ngạc, mà người còn bất ngờ hơn lại là thằng Bổng:

- Wtf, bạn gái?

Mặc dù nó nói nhỏ nhưng Nam vẫn nghe thấy, anh khẽ liếc xéo nó 1 cái, thằng Bổng dáng vẻ bất mãn mà tự khoá miệng lại.

- Thì ra là bạn gái chú, nãy giờ lại còn tưởng em nào định giới thiệu cho anh.

Nam nghe thế mới rướn người sang bên phía ông ta, thì thầm to nhỏ gì đó, chỉ thấy ông ta nét mặt vừa ý mà gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời được khỏi người cô.
Chính cái hành động ấy khiến Kiều Anh có chút căng thẳng, cô cảm thấy bản thân mình ở đây giống như 1 con rối vậy.

Sau khi thì thầm gì đó với nhau xong, chỉ biết 2 người họ cười dụ ý, sau đó Nam nhìn mấy em gái mà thằng Bổng đem đến mà nói:

- Rót rượu gắp đồ ăn đi mấy em!

Nghe vậy, các em cũng linh hoạt ghê lắm mà Kiều Anh trông thấy thế lại cứ nghĩ Nam nói cả mình, cô đứng dậy với lấy chai rượu, nhưng bất chợt lại bị anh giữ chặt tay lại:

- Em làm gì thế?

Xưng hô bị thay đổi đột ngột khiến cô cũng có chút kinh ngạc:

- Tôi....tôi....!

Thấy cô lúng túng như vậy anh lại kéo cô ngồi xuống,

- Em không được uống rượu.

Cô nhìn sang anh nói nhỏ:

- Tôi tưởng anh bảo tôi rót rượu?

Nam lúc này áp người lại, ghé vào 1 bên tai cô:

- Hôm nay cô là bạn gái tôi, đổi cách xưng hô 1 chút ngoài ra không cần làm gì cả.

Nói rồi, anh cũng đẩy cô ra, sau đấy khoé miệng khẽ cong lên 1 đường tuyệt đẹp:

- Tôi có thể chiều em bất cứ điều gì em muốn, nhưng nếu ảnh hưởng đến sức khoẻ của em thì không được.

Nam không biết được sau cái nụ cười ấy của anh, lời đường mật đó đã biến cô thành 1 con ruồi chết vì mật, Kiều Anh cảm nhận được tim của cô lỗi 1 nhịp rồi.

Thấy cô cứ ngây người nhìn mình như thế, Nam lại cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào bát:

- Nào, mau ăn đi, đồ nguội hết rồi.

Sau câu nói ấy, mọi người cũng bắt đầu dùng bữa, cô nhìn anh như vậy mà luôn tự nhắc nhở mình “chỉ là giả vờ thôi”.

Sau khi bữa tiệc đã tàn cuộc, Nam cùng ông ta trở ra ngoài.

- Anh Cảnh, say thế này rồi để em bảo đứa em em đưa anh về phòng nghỉ. Em đã đặt 1 phòng Vip ở King rồi.

Ông ta gương mặt bừng bừng, điệu bộ đã say mèm mà ánh mắt hướng đến cô nói:

- Vậy....quà mà....chú nói....

- Anh yên tâm, người em sẽ đưa đến, anh về phòng....tắm rửa xong sẽ thấy.

Nói rồi Nam quay sang nhìn thằng Bổng:

- Bổng, đưa anh Cảnh về King nghỉ ngơi đi.

- Dạ!

Sau khi bọn họ đi, Kiều Anh lúc này có chút căng thẳng nhìn Nam, anh quay sang cô:

- Chúng ta cũng đi thôi!

2 người họ vào xe ngồi, Nam nổ máy lái đi, cô lúc này mới lên tiếng:

- Giờ đi đâu?

- Tôi đưa cô về thôi, mà giờ cũng chưa phải quá muộn, cô muốn đi đâu không?

- Tôi tưởng anh sẽ đưa tôi đến chỗ ông ta.

Nghe vậy, Nam cũng quay sang nhìn cô:

- Ông ta? Lão Cảnh? Ai nói với cô?

- Tôi nghe mấy đứa em anh nói chuyện, nghe bảo anh muốn giành được công trình nên đẩy tôi cho ông ta để trao đổi.

- Mẹ cái bọn này, lắm lúc chúng nó cứ nghĩ biết hết vậy đấy. Tôi có nói thằng Bổng là sắp xếp 1 người khác, chắc nó hiểu lầm

Kiều Anh đôi mắt chợt sâu thằm nhìn về dòng đường phía trước:

- Thực ra nếu anh làm vậy, tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Chuyện của tôi, không lý nào anh lại giúp không công, tôi giúp lại anh xem như là trả được ơn rồi.

- Cô nhất định phải sòng phẳng vậy sao?

Đến bản thân cô cũng không hiểu được suy nghĩ của mình, nhưng cô cảm nhận được bản thân không thể tiếp tục mối quan hệ với anh.
Người đàn ông này, khó nhìn thấu được nội tâm, anh có thể dùng phụ nữ để trao đổi công việc, cô chỉ sợ càng dây dưa càng rắc rối.

Cô quay sang nhìn anh:

- Hôm đó tôi nói, anh giúp tôi, tôi sẽ ngủ với anh. Không bằng hôm nay, trên cương vị là 1 người bạn gái hờ, chúng ta đến khách sạn đi.

Sau câu nói ấy, Nam đạp gấp chân phanh nhìn cô:

- Nay cô sao thế?

- Tôi có làm sao? Hôm đấy tôi đã nói với anh rồi, tôi chỉ muốn mình không nợ ơn ai thôi.

- Cô quá tự tôn rồi đấy.

Kiều Anh khẽ cười:

- Tự tôn của tôi chẳng phải từ đêm đó đã bị anh lấy sạch rồi sao? Tôi muốn dùng đêm nay để rạch ròi hết tất cả. Chúng ta không ai nợ ai, không liên quan đến nhau nữa.

Nam nhìn cô với anh mắt có chút bức bối, anh đối với cô có gì đó gọi là quan tâm, việc giúp cô không phải vì cô nói sẽ ngủ với anh 1 đêm, mà vì nhìn dáng vẻ yếu đuối khi ấy của cô khiến anh muốn bảo vệ thôi.
Nhưng không nghĩ cô lại rạch ròi mọi chuyện như vậy.
Nam không nói gì, lại lái xe chạy đi tiếp, không phải đến 1 khách sạn nào đó mà anh chạy thẳng về nhà mình.

Xe vừa dừng lại ở trong sân, Nam mở cửa bước xuống đi lại phía bên kéo cô ra rồi lôi mạnh vào trong nhà, Kiều Anh có chút hoảng hốt:

- Khoan đã, anh kéo tôi đau đấy.

Vừa bước qua cửa chính, Nam đóng mạnh lại rồi túm lấy eo cô, đẩy cô áp lưng vào cửa:

- Không phải cô muốn nói trả hết sao? Đêm nay tôi sẽ đòi đủ.

Cô nghe vậy sững người 1 lúc, sau đó cười nhạt:

- Tuỳ anh, đến khi nào anh thấy đủ là được!

Trông cái dáng vẻ bất cần ấy của cô khiến Nam càng thêm tức, anh cúi xuống 1 cách thô bạo nuốt gọn lấy môi cô, mùi rượu nồng nặc còn vương lại sau bữa tiệc khi nãy xộc thẳng vào khoang miệng , Kiều Anh khẽ nhíu mày lại.
Chiếc lưỡi còn đậm vị cay xè luồn vào bên trong, dùng sức rút lấy lưỡi cô, gắt gao cuốn lấy nó.
Bàn tay ở bên dưới lần mò kéo khoá váy, nhanh gọn trong vài giây tất cả đã trút xuống chỉ còn lớp nội y mỏng màu hường dịu mắt.

Da thịt cô dường như có 1 ngọn lửa nào đó thiêu đốt cả người anh nóng bừng lên, thêm cả trong người còn chút men rượu khiến dục vọng lại càng sôi sục.

Anh tiện tay giật chiếc cúc áo sơmi của mình rồi cởi nó ném xuống, cả vòm ngực săn chắc bao trùm lấy cô, bàn tay 1 bên giữ chặt cổ gáy, 1 bên ôm lấy bờ mông cong tròn áp sát vào người.

Cái sự mãnh liệt của Nam khiến Kiều Anh có chút khó thở, nụ hôn của anh đang xâm chiếm hết không khí và tâm trí của cô.
Cho đến khi cảm thấy đã không thể thở được nữa, tay cô yếu ớt trống lên ngực anh mà khẽ đẩy ra:

- Nam.....tôi....không....thở được!

Anh lúc này mới buông môi cô ra, rồi siết chặt lấy 2 cổ tay cô cố định trên đỉnh đầu.
Sau cái nụ hôn kịch liệt vừa rồi, gương mặt cô đã ửng hồng lên, bờ môi có phần sưng mọng, cái dáng vẻ yêu kiều này quả thực khiến anh thêm si mê hơn.

Nam áp sát người cô, bàn tay vòng ra sau gỡ chiếc áo con, gương mặt ở bên tai cô thì thào:

- Kiều Anh, tôi nhất định để cô nhớ mãi đêm nay.

Lời vừa dứt, cũng là lúc chiếc áo con tuột xuống, buông thả ra 2 bầu ngực trắn nõn đầy đặn.
Nam sau đó liền vùi đầu vào nơi đấy, cái miệng mang hơi thở nam tính không ngừng cắn mút 2 bên, chiếc lưỡi ướt át đảo quanh nhuỵ hoa còn ửng hồng, cả người cô nhưng có luồng điện chạy qua, đôi khi khẽ co giật vài cái, mà cổ họng khô ran kêu nhỏ:

- Uhmmm.......!

Khi cả 2 bầu ngực đã bị anh nhào nắn đến méo mó đỏ ửng, Nam lúc này mới rướn người lên đối mặt với cô, áp 2 trán vào nhau.
Ở cự ly gần này khiến Kiều Anh có chút xấu hổ, cô khẽ quay mặt đi, nhưng lúc đó, bàn tay anh mơn trớn xuống bên dưới, luồn vào trong chiếc quần lót mỏng, ngón tay lần đến nơi huyệt đạo, xoa nhẹ nơi đấy.

Kiều Anh theo bản năng khẽ co người lại, 2 chân cô khép chặt, cố gắng mím chặt môi mình để không cho phát ra tiếng, bởi cô cảm nhận được, Nam đang cố tình quan sát vẻ mặt cô.

- Quay lại nhìn tôi!

Thanh âm khàn đục vang nhỏ bên tai, cô nghe nhưng cố làm ngơ đi, Nam lại lên tiếng:

- Nên nhớ là cô đang trả nợ!

Nghe vậy, Kiều Anh chần chừ vài giây, sau đó cũng quay sang nhưng đôi mắt nhắm chặt lại, hàm răng cắn nhẹ xuống môi dưới.
Nam thấy thế, lại khẽ cúi xuống mút lấy bờ môi của cô, cho đến khi nào cô chịu buông môi dưới ra, anh lại khẽ thì thào:

- Mở mắt ra!

Nghe thế, nhưng phải vài giây sau đó, Kiều Anh mới chậm rãi mở ra, đôi đồng tử lúc này đã phủ 1 lớp sương mờ đặc, cô nhìn anh có chút xấu hổ, 1 chút uỷ khuất bởi tay ở bên dưới vẫn đang không ngừng đùa nghịch nhũ hoa.

Anh lúc này men rượu đã thấm sâu, lại nhìn dáng vẻ cô như vậy, cự vật cũng đã lớn dần lên, anh bất chợt buông tay cô ra, kéo cô áp chặt vào người, Kiều Anh theo phản xạ vòng tay qua cổ anh, bấu vào tấm lưng rộng lớn.
Ở bên dưới, ngay lúc này, ngón tay thon dài tách cửa huyệt ấn sâu vào bên trong, cả ngừoi cô co rút lại:

- Ahhh.....!

Anh bắt đầu dùng sức càn quấy ở nơi đấy, 1 sự ướt át ở bên dưới khiến cô xấu hổ:

- Nam.....anh đừng thế này nữa!

Anh lúc này cũng chẳng khá hơn là bao nhiêu, lửa dục vọng đã nổi bừng bừng, cả người đang bức bối nhưng vẫn muốn dùng cách này để dày vò cô.

- Nói muốn đi, tôi sẽ chiều!

Kiều Anh cắn chặt môi mình, cô nhất quyết không nói, cái từ này nó còn mất mặt hơn việc đề nghị ngủ 1 đêm với anh.
Thấy cô như vậy, Nam lại đẩy ngón tay sâu hơn mà bắt đầu day mạnh, cử chỉ ấy khiến cô phải bật lên tiếng:

- Ahhh.....!

Sự tác động từ anh khiến cô muốn nhũn người ra rồi, không cách nào chống đỡ được nữa, cô sợ không chịu thêm được mà buộc phải miễn cưỡng nói:

- Muốn!

Chỉ cần nghe 1 từ đấy, chiếc quần con đã ướt nhẹp kia cũng liền bị anh xé phăng ra.
Những gì còn là rào cản trên người cũng được tháo bỏ hết.

Nam túm lấy hông cô xoay người lại, để 2 tay cô chống thẳng lên tường, từ phía sau, anh cầm cự vật to lớn kia đẩy sâu vào bên trong nơi ẩm ướt đấy.

- Ahhh.....!

Mặc dù không phải lần đầu nếm trọn nó, nhưng cô vẫn có chút khó khăn khi đón nhận vật thể có phần quá kích cỡ như vậy ở bên trong mình.

Nam lúc này vòng tay ra trước, ôm gọn lấy 2 bên bầu ngực xoa bóp, hạ thân bên dưới bắt đầu ra vào.

- Ơhhmm......uhmm.....!

Sự khít chặt và trơn tuột theo mỗi nhịp ra vào chậm rãi khiến cô và cả anh đang dần mất đi lý trí còn sót lại.
Nam khẽ cúi người đặt nụ hôn lên tấm lưng trần trắng nõn, hơi thở phả vào nơi đấy tạo nên sự mẫn cảm, Kiều Anh khẽ ưỡn nhẹ người:

- Uhmmm......ahhhh.....!

Những tiếng rên nhỏ yếu ớt ấy kích thích bản năng của dục vọng, Nam bất chợt trượt bàn tay rời khỏi ngực cô mà giữ lấy 1 bên hông, tay còn lại túm lấy cổ tay cô kéo ngược về sau, bên dưới bắt đầu dùng sức hơn:

- Ahhhh.......ơhhhhmmmm....!

Từng đợt va đập của anh đẩy thân hình nhỏ nhắn kia đến đỏ ửng, 2 bầu ngực thả tự do cứ đung đưa theo mỗi nhịp, âm thanh cọ sát của 2 cơ thể vang lên rõ trong căn nhà rộng lớn:

- Uhmmm......Nam......tôi....thật sự....không trụ được!

Anh nghe vậy, sau đấy giữ cô ở tư thế vậy mà lùi lại chiếc ghế sofa ngồi xuống, cô ở trên chân anh, 2 tay chống xuống đùi, mái tóc buông xoã được anh vén gọn sang 1 bên, bàn tay siết lấy bờ eo cô rồi dùng sức nhấp từng nhịp mạnh:

- Ahhh.......uhmmmm......!

Nam ở phía sau không ngừng dùng chiếc lưỡi nóng bỏng ấy chạy dọc sống lưng, khiến cô ưỡn người về trước, cặp mông căng tròn không ngừng nhấp lên hạ xuống nhưng âm thanh va chạm rõ ràng:

- Ơhhh.....uhmmmm......!

Khi mà cô gần như đã chẳng thể chống đỡ được nữa, Nam bất chợt xoay người cô đặt xuống ghế, nâng đôi chân thon dài đặt lên bờ vai săn chắc, đầu gối rắn rỏi chống xuống đệm, 1 lần nữa đem sự cao ngạo kia đẩy vào bên trong, nhưng lần này động thân nhanh và gấp rút.

- Ưhmmm.....ahhhh......

Tiếng dở dốc của Nam cũng vang lên rõ hơn, mà cô ở dưới thân anh cả người đẩy tới đẩy lui đến mức mềm nhũn:

- Nam.....uhmm....chậm 1 chút......ahhhh!

Thanh âm đứt quãng ấy vừa dứt, anh trở nên gấp rút, từng nhịp chậm và dứt khoát sau đấy thúc mạnh, thứ chất lỏng chảy thẳng sâu vào bên trong, Nam khẽ gục lên vai cô thở gấp.

Kiểu Anh qua cơn mây mữa mãnh liệt vừa rồi đã mệt lả đi, cô khép đôi mi lại muốn nghỉ ngơi 1 lúc.
Nhưng chẳng lâu sau đó, Nam bế bổng cô lên rồi đi thẳng lên tầng, bước vào căn phòng ngủ rộng lớn xa hoa, anh đặt cô trên chiếc giường đệm êm ái, 1 lần nữa phủ lên trên người cô.

Kiều Anh phải nó là hoảng sợ, 2 tay cô chống lên ngực anh:

- Nam.....anh muốn nữa sao?

Anh nhìn cô ánh mắt vẫn rực lửa dục vọng:

- Tôi vẫn chưa thấy đủ.

Tiêu cô rồi, khi đó cô lỡ miệng nói, nhưng không nghĩ tên này lại nhiều tinh lực đến như vậy:

- Nhưng tôi.....thật sự rất mệt!

Lời vừa dứt, cự vật kia đã chẳng chần chừ gì đi sâu vào bên trong, Kiều Anh khẽ nhăn mặt, bàn tay siết lấy tấm ga trải giường:

- Ahhh.....!

Nam lúc này ghé vào tai cô:

- Tôi đã nói sẽ khiến cô phải nhớ mãi đêm nay!

Và cứ vậy, trong căn phòng ấy cảnh xuân lại được diễn ra, 2 cơ thể trần trụi quấn lấy nhau dây dưa mai.
Cả đêm hôm đó, Nam đem cô lăn đi lăn lại hết tư thế này đến tư thế khác. Cứ mỗi lần, anh gầm nhẹ bên tai cô, cô lại thở phào 1 cái, nhưng chỉ vừa mới chợt thiếp đi, lại liền bị anh kéo dậy, cả căn phòng đã sặc mùi hoan ái.
Mãi cho đến gần sáng, anh mới buông tha cho cô, Kiều Anh mệt lã người đi, đôi mắt không tài nào mở ra được, cô khẽ lầm bẩm:

- Rốt cuộc anh có phải là người không? Trâu bò cũng không đến mức đáng sợ như vậy?

Nói xong câu đấy, cô cũng thiếp dần đi, Nam ở bên cạnh nghiêng người chống tay lên đầu nhìn dáng vẻ của cô, đôi mắt trùng xuống:

- Nếu là người khác giúp cô, cô cũng dùng 1 đêm để trả sao?

******

Sáng hôm sau, khi cái nắng gắt chiếu thẳng vào lớp kính cường lực của căn phòng, ở dưới nhà có giọng nói vang lên:

- Anh Nam, bác gái đến này!

Nghe thế, cô và anh có vẻ như không quan tâm lắm, vẫn rúc vào nhau ngủ miết, cho đến khi giọng thẳng Bổng tiếp tục lên tiếng:

- Nhà có trộm à? Sao quần áo vứt bừa bãi thế này? Cái gì đây? Sao...sao lại có cả áo lót của phụ nữ?

Vừa nghe thế, cả 2 không hẹn cùng ngồi bật dậy, phải nói là Kiều Anh tỉnh còn hơn là bị tạt gáo nước lạnh nữa:

- Chết rồi, quần áo của tôi!

Nam vội vàng bước xuống giường đi lại tủ lấy quần áo mặc vào, cũng tiện ném cho cô chiếc áo phông rộng:

- Mặc tạm đi!

Kiều Anh cầm cái áo mặc vội vào, nhưng còn chưa kịp bước xuống giường, cô liền bị 1 cái chăn phủ kín lên người, chưa kịp hiểu chuyện gì, đã nghe thấy giọng của Nam:

- Mẹ!

Ps: nhóm đã c13, bạn nào vào nhóm ib e nhé❣️

29/04/2021

Nhật Thương

Chap 6

Nam ngây người 1 lúc rồi mới nói:

- Tôi có nói thế, nhưng lúc đó là nghĩ cô cần tiền mà tôi không thể không lý do mà đặt tiền vào tay cô được.

Kiều Anh nghe vậy lại nghĩ anh đổi ý, cô trở nên lo lắng hơn, bắt đầu luống cuống:

- Tôi....tôi không biết phải nói sao....nếu như....lời nói đó của anh....vẫn tính....vậy....vậy.....tôi muốn ngủ với anh!

Cái điệu bộ khác lạ của cô cũng khiến anh có chút ngạc nhiên:

- Cô gặp chuyện gì ạ?

Thấy Nam có vẻ như đang né tránh đến vấn đề cô nói, mà giờ đã tối, em của cô vẫn còn đang bị giữ ở phường, cô luống cuống mà vừa nói vừa khóc:

- Tôi...tôi thật sự....đang rất cần tiền....tôi không thể nghĩ ra được cách nào khác....

Thấy cô mất bình tĩnh, Nam mới kéo cô vào trong nhà:

- Bình tĩnh đã, nói tôi xem có chuyện gì?

Cô vốn không thích kể chuyện của mình cho ai, bởi cô ghét cái nhìn thương hại của người ta đối với mình, nhưng bây giờ đã đến đường cùng rồi, không nói ra chỉ sợ không ai cứu được em cô:

- Em tôi....tất cả là do tôi....tôi....

Kiều Anh khóc nấc lên, cô không hiểu tại sao cứ ở trước anh, cô lại trở nên yếu đuối không giống mình như vậy.

- Nó vì tôi....mà gây sự đánh nhau với bạn. Giờ thằng bé bị nó đánh đang nhập viện vì vỡ lá lách....còn em tôi....nói đang bị giữ ở trên công an phường....tôi không biết phải làm sao để cứu nó ra được nữa...giờ bên gia đình kia, tôi còn phải chịu toàn bộ chi phí điều trị....tôi thật sự không thể xoay đâu ra 1 khoản tiền lớn như vậy được.

Nam nghe thế liền trấn an cô:

- Được rồi, nín đi đã nào, nhà tôi sắp lụt đến nơi rồi đây này.

Cô nghe vậy cũng cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng vẫn không ngăn được những tiếng nấc thút thít.
Thấy cô đã dần bình ổn hơn, anh mới lên tiếng:

- Đợi tôi thay đồ rồi tôi với cô đi đến công an xem em cô thế nào, sau đó thì tới nói chuyện với gia đình bên kia.

Kiều Anh nghe vậy ngước đôi mắt ướt át nhìn lên:

- Anh....giúp tôi sao?

- Tôi không giúp được sao? Bỗng nhiên vừa tắm xong còn đang cởi trần thì bỗng có người đến nhấn chuông inh ỏi, chưa kịp mặc áo vào đã phải chạy ra mở cửa. Rồi bỗng nhiên cô đứng đấy khóc lóc như kiểu tôi đắc tội với cô đấy, tôi không giúp chắc cô sẽ ám tôi đúng không?

Sau câu nói đó, đúng thật cô mới phát hiện Nam chỉ mặc 1 chiếc quần sooc, phần trên để trần khoe rõ body 6 múi cùng vòm ngực săn chắc, cô có chút xấu hổ quay đi:

- Xin lỗi....tại tôi cuống quá.

- Được rồi, ngồi đây đợi, tôi trở ra ngay.

Sau câu nói ấy, anh cũng đi thẳng lên lầu, 1 lúc sau trở xuống đã chỉn chu trong chiếc áo sơmi trắng cùng quần âu tối màu.

- Đi nào!

Bọn họ cùng trở ra xe mở cửa ngồi vào, sau đó Nam cũng lái thẳng ra ngoài, lúc này anh mới hỏi:

- Mà cô tên gì nhỉ?

Nghe vậy cô cũng thật thà trả lời:

- Hà Kiều Anh.

- Tôi hỏi để biết thôi, làm gì đọc cả tên cúng cơm như thế.

Cô thì đang lo lắng muốn chết mà anh lại có vẻ cợt nhả như vậy:

- Em tôi....liệu nó có bị gì không?

- Thằng bé học lớp mấy rồi?

- Lớp 6.

- Nhỏ tuổi thế mà đã đánh nhau rồi sao?

- Bình thường nó hiền lắm, không hiểu sao lại cục tính như vậy. Nó nói tại thằng bé kia nói xấu tôi nên nó mới tức.

- Nói vậy thì thẳng bé biết bảo vệ chị nó rồi.

- Nhưng nó còn nhỏ quá, tôi không muốn vì tôi làm ảnh hưởng đến tương lai của nó.

Nam nghe thế vẫn thản nhiên lái xe mà nói:

- Nặng lắm thì đi trại giáo dưỡng thôi mà.

Vừa nghe vậy, cô liền nhìn sang anh, đôi mắt đã rưng rưng nước, Nam nhận ra được cái nhìn khác lạ cũng liền đổi giọng:

- Tôi đùa thôi, yên tâm đi, em cô không sao cả.

- Anh đùa thế là anh nghĩ tôi vui?

- Không, bảo em cô đi trại giáo dưỡng thì vui sao được!

Kiều Anh phải nói là giận muốn lao đến khâu miệng anh lại, nếu không phải đang nhờ anh ta, thì cô đã quạc cho anh 1 trận rồi.
Kiều Anh chỉ khẽ lườm 1 cái rồi quay mặt đi, chiếc xe sau đấy cũng chạy thẳng vào cổng công an phường rồi dừng lại giữa sân.

Nam mở cửa bước xuống, cô thấy vậy cũng theo sau, bọn họ đi vào 1 căn phòng liền thấy thằng Đức em trai cô đang ngồi co ro trên ghế, chiếc bánh bao nãy cô mua cho nó còn nguyên bên cạnh, Kiều Anh đi lại:

- Sao không ăn đi!

Nó lắc đầu rồi nhìn cô:

- Chị nói với mẹ chưa?

- Mẹ đang như thế, nói mẹ thêm lo.

- Mấy chú ấy nói sẽ đưa em lên công an thành phố.

Cô nghe vậy liền nhìn sang Nam, vừa lúc đấy 1 đồng chí công an bước vào:

- Ơ, Nam, đến đây có việc vì thế?

Anh nghe vậy cũng quay lại, nhìn đồng chí kia cười mà bắt tay:

- Anh Tùng, lâu quá không gặp.

- Có mà chú quên anh chứ anh lúc nào mà chẳng thấy chú đảo ngoài đường. Thế có việc gì thế?

Nam nghe vậy cũng vào vấn đề, anh chỉ sang phía thắng Đức:

- Thằng cháu em đấy.

- Cháu chú á? Cháu kiểu gì thế?

- À thì cũng kiểu bà con xa, anh xem trường hợp của thằng bé có các nào giải quyết êm đẹp được không, chứ nó cũng đang còn nhỏ, tuổi trẻ bồng bột thôi.

Vị đồng chí kia chép miệng thở dài:

- Cái này anh nghĩ chú trước tiên nên nói chuyệ với bên phía gia đình kia.

Nam nghe vậy gật đầu:

- Vậy em đưa thằng bé về được không? Tối rồi, cho nó về ăn uống, nghỉ ngơi, nếu cần thì mai em lại đưa nó lên sớm.

Anh ta có chút cả nể, đắn đo 1 hồi rồi gật đầu:

- Uh, thế chú đưa nó về đi, có gì mai anh gọi, như đưa nó đến sớm.

- Em biết rồi!

Nói thế, Nam lại nhìn sang cô ra hiệu, Kiều Anh cũng hiểu ý đỡ lấy em mình, sau đó chào đồng chí kia 1 tiếng rồi bọn họ cùng trở ra.

Nam lái xe đưa cô và Đức trở về nhà, bước vào căn nhà cũ rích lụp xụp, Kiều Anh có chút e ngại lên tiếng:

- Nhà tôi nhỏ lắm, tôi bảo anh đợi ngoài xe thì không nghe.

Nam đang đưa mắt nhìn quanh căn nhà, nghe thế lại nói:

- Nhà có 2 chị em cô thôi à?

- Có mẹ tôi nữa, nhưng bà không có nhà.

Nghe vậy anh cũng chẳng hỏi nhiều:

- Xong chưa? Tôi đưa cô đến bệnh viện nói chuyện với gia đình kia.

Kiều Anh khẽ gật đầu, rồi quay qua em trai mình:

- Đức, ở nhà đi nhé, khoá cửa lại ngủ trước đi, chị đi rồi lát về.

Nó gật đầu 1 cái, cô cũng quay người rời đi, bọn họ trở ra xe rồi lái thẳng đến bệnh viện.

Ca phẫu thuật thành công, giờ bé trai kia đang nằm ở phòng hồi sức, cô và anh đi thẳng đến đấy.

Trong căn phòng không quá lớn, người phụ nữ đang túc trực bên con trai của mình dáng vẻ mệt mỏi, Nam bước vào tiến lại gần:

- Chào chị.

Cô ta lúc này mới ngẩng mặt lên, nhìn thấy Kiều Anh đứng ở phía sau, cũng hiểu được anh đến đây có việc gì:

- Giờ tôi đang mệt lắm, mọi chuyện cứ để công an giải quyết đi.

Nam lúc này cũng không vòng vo, anh lấy ra 1 phong bì đã chuẩn bị sẵn rồi đặt trước mặt cô ta:

- Trước hết là tôi thay mặt thằng bé xin lỗi chị và cháu. Tất nhiên thấy con mình bị như thế thì người làm mẹ nào cũng xót cả, đây là bù đắp của bên phía gia đình tôi, và tất nhiên mọi chi phí phẫu thuật và điều trị của cháu chúng tôi sẽ lo hết. Giờ cháu cũng không sao rồi, hi vọng gia đình có thể bỏ quá cho thằng bé nhà tôi, 2 đứa dù sao cũng là bạn học cùng lớp, có những chuyện mình là người lớn cũng nên suy nghĩ cho bọn trẻ 1 chút.

Nói đến đó, anh mở ví ra lấy 1 tấm danh thiếp đặt lên trên cái phong bì rồi nói:

- Tôi hứa, nếu gia đình chịu bỏ qua vụ này, sau này chỉ cần gia đình có khó khăn gì, tôi nhất định sẽ giúp hết sức. Chị nghỉ ngơi đi, chúng tôi xin phép.

Nói rồi, Nam cũng liền quay người rời đi, mà Kiều Anh thấy vậy có chút kinh ngạc, cô vội vàng chào người phụ nữ kia 1 tiếng rồi vội theo sau anh trở ra ngoài:

- Anh chỉ nói vậy là được sao?

- Chỉ cần thế thôi, yên tâm, họ nhất định sẽ đồng ý. Giờ tôi đưa cô về ngủ 1 giấc, ngày mai chắc chắn không có chuyện gì xảy ra.

Cô nghe thế cũng có chút nghi hoặc nhìn anh, nhưng vào lúc này rồi thì ngoài chọn tin tưởng ra cô không làm gì khác được.

Nam lái xe trở về ngay đầu ngõ, sau đó nhìn sang cô:

- Cô tự vào nhé, tôi còn có việc phải làm.

Kiều Anh nghe vậy gật đầu, mở cửa bước xuống, sau đó lại nói:

- Cảm ơn anh!

- Không cần cảm ơn, chiều mai 4h tôi qua đón cô, đi việc với tôi.

- Đi đâu?

- Căng thẳng làm gì, đi ăn gì đó thôi. Vào nhà đi, tôi về đây.

Nói rồi, anh cũng lái xe chạy thẳng đi, mà Kiều Anh nhìn dõi theo đến khi xa tít mới quay vào.

Lúc này, ở trong xe, Nam mới lấy điện thoại ra gọi:

- Anh Tùng, anh có biết vợ chồng nhà bên kia tên tuổi, công việc gì không?

- ....

- Em cảm ơn nhé.

Nói rồi, Nam tắt máy, rồi gọi thêm 1 cuộc gọi khác:

- Bổng, mày tìm hiểu xem vợ chồng Yến Hoan nhà ở đường X, nghe nói lão chồng đang làm ở ngân hàng, bà vợ làm kế toán cho 1 công ty vật liệu xây dựng. Tạo áp lực 1 chút.

- Vâng, em biết rồi!

Nghe câu đấy xong, Nam tắt máy rồi quăng nó sang 1 bên, khoé miệng khẽ cong lên 1 đường đắc ý.

Sang ngày hôm sau, bên phía nhà trường gọi điện báo trường hợp của em cô chỉ bị đình chỉ học 3 ngày hạ 1 bậc hạnh kiểm, hết thời hạn có thể đi học lại bình thường, cũng chẳng thấy bên phía công an gọi lên nữa, Kiều Anh trong lòng mừng thầm, muốn gọi điện nói cho anh nhưng mới nhớ ra là cô không có số.

Nhớ lại tối qua, Nam có hẹn chiều nay đón cô, Kiều Anh cũng tranh thủ qua bệnh viện chăm mẹ mình rồi đến giờ trở về.

Đúng không sớm, không muộn cô đứng ở trước ngõ đợi, xe Nam cũng đi tới.
Anh bước xuống rồi đi sang mở cửa cho cô:

- Sao lại ra ngoài này đợi?

- Tôi sợ anh phải vào trong ngõ mất công anh.

Nói rồi, cô cũng ngồi vào xe, Nam đi về phía ghế lái ngồi rồi lái chạy đi thẳng, lúc này Kiều Anh mới lên tiếng:

- Hôm nay bên phía nhà trường em tôi gọi điện, nói thằng bé chỉ bị đình chỉ học 3 ngày và hạ 1 bậc hạnh kiểm.

Nam cũng chẳng mấy ngạc nhiên lắm mà gâht đầu:

- Vậy cũng được, dù sao cũng phải có hình phạt răn đe để nó sợ mà sau không tái phạm nữa.

- Hôm qua....anh đưa cho chị ta....nhiều tiền không?

- Không mấy cả, cô không cần phải suy nghĩ gì đâu.

Lời vừa dứt, Nam cũng đánh xe vào bên đường, dừng trước 1 thương hiệu thời trang lớn, sau đấy nói:

- Xuống đi, vào đây chọn 1 số thứ.

Kiều Anh nghe vậy cũng bước xuống, cô cứ nghĩ anh muốn mua quà tặng ai nên cũng theo anh vào đó.

- Cô chọn đi!

- Tôi sao?

- Không lẽ là tôi?

Kiều Anh ngơ ngác nhìn:

- Sao lại mua cho tôi?

- Hôm nay đi gặp đối tác của tôi, tôi muốn chỉn chu 1 chút. Nhanh đi, sắp đến giờ rồi.

Cô bị đẩy đến nước này cũng không còn đường từ chối, đành phải nghe theo.
Sau khi đã đắp 1 người toàn đồ hiệu từ trên xuống dưới, Nam mới hài lòng gật đầu.
Anh thanh toán tiền mà con số ở đấy phải khiến cô nuốt nước bọt.

Bọn họ trở ra xe rồi đi thẳng đến 1 nhà hàng sang trọng, từ xa đã nhìn thấy đám đàn em của Nam đứng đợi ở đấy.
Vừa thấy xe anh, chúng nó đã chạy ra mở cửa.

Không ngoại lệ, thằng Bổng vừa nhìn thấy cô liền giãy lên như cá trên thớt:

- Anh Nam, sao lại cả nó đi nữa?

Nam lúc này nhìn thằng Bổng:

- Ông Cảnh đến chưa?

- Đến rồi anh, đang ở trong đợi.

Nam nghe vậy gật cầu rồi nhìn cô:

- Đi nào!

Bọn họ cùng đi thẳng vào bên trong, cứ nghe nói gặp đối tác, bỗng nhiên cô có chút căng thẳng, vừa đến cửa, cô quay sang anh:

- Tôi vào nhà vệ sinh 1 lát nhé.

Nam khẽ gật đầu 1 cái:

- Nhanh quay lại đấy!

Kiều Anh rời đi về hướng phía cuối hành lang, đẩy cửa bước vào, ở trước tấm gương lớn, in rõ hình dáng của 1 cô gái, qua 1 lớp quần áo đắt tiền lại trở nên xinh đẹp hơn.
Cô khẽ cười 1 cái:

- Đúng là người đẹp vì lụa!

Kiều Anh vặn vòi nước rửa qua tay, sau đó có tô lại chút son rồi quay trở ra, mở cửa cũng là lúc đám đàn em của Nam đi qua, giọng thằng Bổng vang lên:

- Anh Nam định dâng con bé kia cho lão Cảnh để giành lấy gói thầu, tao lại cứ thắc mắc tại sao anh lại thích dây dưa đến nó, hoá ra có mục đích cả.

29/04/2021

Nhật Thương

Chap 5

Anh cứ nghĩ cái câu nói đó như 1 niềm an ủi nào đấy với cô, nhưng không, Kiều Anh phải nói tức muốn điên lên, cô cầm chiếc túi xách của mình đánh vào người anh tới tấp mà chửi:

- Cái tên bệnh hoạn này, anh sống bằng nửa dưới sao? Mở miệng ra là không thấy gì tốt đẹp.

Nam lúc này đưa tay lên chống đỡ hành động của cô mà quát lên:

- Cô điên à? Làm gì thế?

Bị đánh đau quá, anh có chút tức giận giật mạnh cái túi xách ném ra phía sau xe, rồi túm lấy cổ tay cô siết mạnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô mà gằn giọng:

- Cô muốn chết đúng không?

Cô nhìn anh bằng đôi mắt đầy uất ức, 2 hàng lệ đã chảy dài xuống, không hiểu sao mỗi lần cứ gặp người đàn ông này, anh ta luôn làm cô phải khóc:

- Anh có biết là tôi rất ghét anh không? Mỗi lần nhìn thấy anh là tôi ghê tởm, ghê tởm cả chính bản thân tôi. Tôi biết tôi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, chỉ là trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ phải giữ lại 1 chút gì đó gọi là giá trị của bản thân.....nhưng đêm đó.....gặp anh.....tất cả mất hết rồi. Tôi biết tôi không thể trách anh chuyện đó, anh vẫn cho tôi lựa chọn....nhưng anh không hiểu được, khi đó nếu tôi có thể lựa chọn không ngủ với anh 1 đêm mà hoàn trả lại số tiền, thì trước đó tôi đã chẳng phải liên quan đến anh làm gì.

Nam nhìn dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy bản thân mình như gây ra lỗi thì phải, anh bất chợt nới lỏng tay cô, không biết vào lúc này phải nên nói như thế nào, rồi lại thản nhiên lên tiếng:

- Cô khóc, trông xấu lắm!

Câu nói chẳng liên quan cái mẹ gì khiến Kiều Anh cũng đơ người, phải lúc sau đó cô mới giật tay lại:

- Sao tôi lại gặp phải 1 cái tên điên như anh không biết.

Nói rồi cô quay qua giật cửa mà quát lên:

- Mở cửa ra!

Nam thấy thế vẫn bình thản khởi động máy mà nói:

- Nhìn bộ dạng cô đi kìa, tóc tai có khác gì con dở người không? Mặt mũi, tay chân thì trầy trớt, có cần đến bệnh viện không? Tôi thấy trán cô chảy máu rồi đấy.

Nghe vậy, Kiều Anh mới đưa tay chỉnh chiếc gương chiếu hậu về phía mình, quả thật trông cô đúng chẳng khác gì 1 con ất ơ lang bạt.
Cô đưa tay chỉnh lại mái tóc của mình, vết máu ở trên trán cũng khô từ bao giờ, Kiều Anh sau đấy có chút hậm hực nói:

- Không cần, đưa tôi về nhà!

Nghe thế, Nam liền lái xe chạy đi, cô cũng quay mặt ra phía ngoài nhìn đường mà thơ thẩn.
Cho đến khi chiếc xe đi vào 1 cánh cổng, Kiều Anh mới chợt nhận ra sự khác lạ:

- Anh đưa tôi đi đâu đây?

Nam lúc này bình thản nói:

- Nhà tôi!

Sau câu nói ấy, anh cũng ra khỏi xe, cô thấy vậy liền mở cửa bước xuống:

- Nhà anh? Tôi bảo anh đưa tôi về nhà tôi, sao lại đưa đến nhà anh làm gì?

Anh nghe vậy liền bày ra bộ mặt vô tội:

- Vậy à? Nãy cô không nói rõ, chỉ nói về nhà nên tôi đi thẳng về nhà tôi.

Cô nhìn anh mà tức muốn nổ mắt, cái tên này đầu óc không được bình thường đúng không:

- Rốt cuộc anh có não không thế? Tôi nói về nhà là về nhà tôi chứ về nhà anh để làm cái quái gì.

- Biết sao được, lúc đó cô nói vậy tôi chỉ nghĩ đến nhà tôi thôi.

Cô lườm anh 1 cái sau đấy hằn học quay người đi, nhưng bất chợt Nam kéo tay cô lại rồi hạ giọng nói:

- Vào nhà tôi đã đi, ít ra thì cô cũng nên rửa cái mặt cho sạch đã.

Nói rồi, anh cũng kéo cô đi thẳng vào trong nhà, mà Kiều Anh lúc này bất giác lại không phản kháng.

Bước qua cánh cửa chính, nội thất ở trong căn nhà khiến Kiều Anh cũng cảm thấy kinh ngạc, mọi thứ quá xa hoa, cô đưa mắt nhìn khắp xung quanh, không thấy bóng người nào ngoài cô và anh, cô lại lên tiếng:

- Không có ai ở nhà sao?

Nam lúc này rót 1 cốc nước rồi để xuống bàn:

- Đây là nhà riêng của tôi.

Cô nghe vậy chỉ khẽ bĩu môi 1 cái, con nhà giàu mà, có nhà riêng cũng không lạ gì.
Nam lúc này lại nói tiếp:

- Nhà vệ sinh ở lối kia, cô vào đó rửa mặt đi

Kiều Anh nhìn theo hướng chỉ của Nam mà đi về phía đó, bước vào cô cũng phải giật mình, đúng người có tiền có khác, ngay cả cái nhà vệ sinh cũng cần phải sang trọng, so lại với nhà mình, đúng là kiểu kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.

Kiều Anh xả nước rửa mặt mũi, tay chân, phủi hết những bụi bặm bám trên quần áo rồi quay người trở ra.
Lúc này, Nam ngồi ở ghế với hộp cứu thương nhỏ đã để sẵn trên bàn, vừa thấy cô cũng liền nói:

- Có gạc cá nhân đấy, dán che lại cái trán cô đi.

Kiều Anh nghe vậy ngồi xuống đó, với đại lấy 1 miếng gạch bóc ra nhưng cái loay hoay không thấy được trên trán mình lại hỏi:

- Anh không có gương à?

Nam thấy vậy lại giật miếng gạt trong tay cô để xuống bàn:

- Cô không bôi sát trùng à? Lỡ may viêm thì sao?

- Vết thương nhỏ thôi mà, làm gì nghiêm trọng thế?

Anh nghe vậy lại với lấy lọ cồn đổ ra bông rồi tự nhiên xích lại gần cô, vén gọn mái tóc lên mà thấm nhẹ vào vết thương.

- Này, cô bao nhiêu tuổi rồi?

Kiều Anh nghe vậy lại hời hợt mà nói:

- Sao? Sợ quan hệ với trẻ vị thành niên à?

- Áo cô mặc cỡ C, tôi không nghĩ trẻ vị thành niên mặc được cỡ này.

Nghe thế, Kiều Anh bỗng chốc đỏ mặt gắt lên:

- Sao....sao anh biết tôi mặc cỡ C.

- Hôm đó, tay tôi đã đo rồi.

Cô 2 má nóng bừng đẩy anh 1 cái:

- Anh bệnh hoạn hơn tôi nghĩ đấy.

Nam lúc này vẫn kéo cô lại, chăm chú lau vết thương:

- Ngồi yên nào! Trả lời tôi đi!

Kiều Anh dáng vẻ chán ghét mà cộc lốc nói:

- 21.

- Thế kém tôi gần 1 giáp rồi!

- Vậy phải nói trâu già gặm cỏ non nhỉ.

- Trâu già? Từ đấy nên dành cho lão già tối đó bị tôi đánh thôi, tôi so với lão trẻ hơn nhiều.

Cô nghe vậy nhớ lại tối hôm đó:

- Hôm đó nếu không phải tại anh đuổi ông ta đi, thì tôi lại chẳng lấy ví của anh đâu.

- Cô cần tiền làm gì?

- Ơ hay, thế anh sống có cần tiền không?

- Không, tại vì tôi có quá nhiều tiền rồi!

Kiều Anh nghe thế bĩu môi:

- Vâng, với 1 người nhiều tiền như anh làm sao hiểu được nỗi lòng của kẻ không có tiền như tôi.

Nam lúc này bỏ miếng bông vào thùng rác, rồi cầm cái gạc cá nhân dán lên cho cô:

- Ngồi yên để tôi dán!

Khoảng cách của cả hai lúc này chỉ cách nhau chừng 1 gang tay, anh cao hơn cô hẳn 1 cái đầu, nên ở tư thế này, Kiều Anh lại gần như áp vào ngực anh.
Bỗng nhiên cái sự gần gũi đó khiến họ nhớ lại chuyện đêm đấy, trống ngực đập mạnh, không gian trở nên tĩnh lặng.

Bỗng lúc đó, 1 giọng nói lớn vang lên:

- Anh Nam!

Âm thanh ấy khiến cả 2 giật mình, mà Nam như 1 phản xạ, cái gạc đang dán giở liền giật mạnh ra, Kiều Anh có chút đau khẽ kêu lên 1 tiếng:

- Ahhhh, anh làm cái gì thế?

Cô đưa tay lên xoa nhẹ vết thương trên trán mình, mà anh cũng vội vàng:

- Cô không sao chứ?

Lúc này, người không mời mà đến kia từ cửa bước vào:

- Ơ, nhà có khách à anh Nam?

Nó đi lại phía bọn họ, vừa nhìn thấy cô liền gắt lên:

- Anh Nam, sao con này lại ở đây?

Nam nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn sang thằng Bổng:

- Mày nhỏ cái miệng lại được không? Mày vào nhà anh mà mày cứ oang oang như anh là con mày thế?

Thằng Bổng dáng vẻ uỷ khuất giận dỗi:

- Nhưng anh trả lời em đi, sao nó lại ở đây?

- Nhà của anh, ai đến không lẽ cũng phải báo cáo mày sao?

Thằng Bổng nghe vậy chợt im, nó lại nhìn cô soi xét 1 hồi rồi đi lại phía Nam nói nhỏ:

- Anh, có phải con đấy nó đến bắt vạ anh không? Anh cẩn thận không là đổ vỏ cho thằng khác đấy.

Vừa nghe thế, Nam liền đánh vào đầu nó 1 cái:

- Mày cái gì cũng biết nhỉ? Có mỗi biết điều là không biết thôi đúng không?

Thằng Bổng đưa tay xoa đầu, mắt vẫn cứ trừng trừng nhìn cô:

- Thế tự nhiên nó đến đây làm gì?

Kiều Anh lúc này cũng thấy thằng Bổng nó không ưa mình, mà thực ra cô cũng chẳng ưa nó, cô sau đấy cũng đứng dậy:

- Thôi, tôi còn có việc, tôi về đây, cảm ơn anh!

Nam nghe thế cũng nhìn sang cô:

- Để tôi đưa cô về!

- Không cần đâu, tôi gọi xe là được rồi, không em của anh lại tưởng tôi lừa anh đem bán thì tội.

Nói rồi, cô cũng đi thẳng ra ngoài, thằng Bổng thấy thế cũng nói với theo:

- Có mà anh tao đem bán mày thì đúng!

Nam nghe vậy lại lườm nó:

- Bổng!

- Anh, anh cứ dây dưa đến con đó làm gì nhỉ, em bảo rồi, vã thì cứ bảo em, em kiếm cho mấy con ngon sạch hơn nó nhiều.

- Mày nói ít thôi, thế đến đây có việc gì?

Thằng Bổng nghe vậy mới sực nhớ đến chuyện quan trọng:

- À, em vừa nghe được tin bọn thằng Quyết nó cũng định nhảy vào tranh gói thầu ở khu mới đường F đấy.

Nghe thế, Nam khẽ nhíu mày:

- Thằng Quyết? Là thằng nào?

- Anh không nhớ à? Nó là cái thằng mà ngày trước hớt tay trên của anh xúc luôn con Trinh ấy.

- Lại con Trinh nào nữa?

- Ơ, anh sao thế? Con Trinh mà ngày trước anh gặp ở bar Dragon, xong thấy nó ngon định cua nó đấy.

Nam nghe thế nhăn mặt suy nghĩ 1 hồi mới nói:

- Anh định cua con đấy à? Giờ anh nhớ lại cũng đâu thấy nó ngon đâu.

Thằng Bổng nghe vậy đơ mặt 1 lúc sau đó lại khoát tay đi:

- Mà kệ mẹ nó đi, giờ thằng Quyết nó cũng nhảy vào gói thầu rồi, anh định tính sao?

- Muốn tranh với anh mày, phải xem nhiều tiền bằng anh chưa đã.

- Giờ anh định làm gì?

- Tối mai, hẹn ông Cảnh ăn cơm 1 bữa, mày bảo có mấy con ngon sạch thì gọi chúng nó đi cùng luôn.

Thằng Bổng nghe vậy cười gật đầu:

- Em hiểu rồi! Thế em đi đây.

Nói rồi, nó cũng quay người trở ra ngoài, mà Nam ngồi đấy lại suy ngẫm:

- Thằng Quyết, con Trinh, là đứa nào nhỉ.

******

Buổi chiều hôm đấy, tại 1 quán cafe nhỏ, Kiều Anh vẻ mặt rầu rĩ ngồi khuấy ly nước cam của mình, thấy vậy người đối diện lại lên tiếng:

- Mày không sao đấy chứ?

Cô nghe vậy mới dừng lại hành động của mình mà uể oải dựa vào thành ghế:

- Tao thì có thể sao được, chỉ là bỗng nhiên thấy chán muốn đi đâu xa 1 chút.

- Hay tao book vé, tao với mày đi du lịch 1 chuyến.

- Thôi, còn mẹ tao cả thằng Đức, tao đi rồi ai lo.

- Thế mày cứ định sống mãi cái kiểu đó à? Đi lừa lọc, moi tiền từ mấy thằng đàn ông dê xồm sao?

Kiều Anh nghe thế rũ mặt xuống:

- Thế mày xem có công việc nào kiếm được nhiều tiền như thế không? Mẹ tao bây giờ mỗi lần chạy thận tốn hơn trăm triệu, vừa rồi tao còn đang nợ lại bệnh 1 nửa, giờ kiếm đâu ra trả.

- Đã mang tiếng thế thì sao không cặp mẹ với thằng đại gia nào rồi nó bao nuôi cho không hơn à? Tao nói thật, tao là bạn mày nên đồng cảm với mày, chứ cái trò mà mày đang làm, nói thật nó mạt hạng lắm ấy.

Cô nghe vậy cũng chẳng giận dỗi gì, ngay cả cô cũng thấy như vậy nói gì là nó.
Đang ngồi ủ rũ thì bỗng chuông điện thoại vang lên, Kiều Anh nhìn qua dãy số lạ hiện trên đó rồi bắt máy.

- Alo!

- Có phải phụ huynh của cháu Đức không ạ?

- Dạ vâng, đúng rồi!

- Tôi là cô giáo chủ nhiệm của cháu. Bây giờ mời chị đến trường luôn được không, cháu Đức có xảy ra xô xát với bạn cùng lớp, bạn kia bị cháu đánh nhập viện rồi.

Vừa nghe thế, cô liền đứng bật dậy:

- Sao ạ?

- Mời chị đến trường để giải quyết!

- Dạ, giờ em đến ngay ạ.

Nói rồi, cô cũng tắt máy, cái Ngọc có chút lo lắng hỏi:

- Có chuyện gì à?

- Thằng Đức nó đánh nhau với bạn, thôi tao đi đã. Hôm khác gặp nhé.

Nói rồi, cô cũng liền cầm cái túi xách rồi mà chạy thẳng ra ngoài.
Kiều Anh vẫy 1 chú xe ôm mà đi thẳng đến trường học cấp 2.

Xe vừa dừng lại, cô vội đưa tiền rồi chạy vào trong, vừa lúc đấy cũng gặp thằng Đức đi ra mà bên cạnh nó là 2 đồng chí công an cùng cô giáo chủ nhiệm.
Kiều Anh chạy lại phía họ:

- Cô!

- Chị của Đức phải không? Bên phía gia đình của bạn kia đã mời công an đến làm việc, chị đi theo cháu để giải quyết nhé.

- Vậy bạn kia có sao không cô?

- Tôi hiện tại cũng không rõ, gia đình đã đưa bạn ấy đến bệnh viện rồi.

Lúc này, 1 đồng chí công an nhìn cô nói:

- Mời gia đình đi theo chúng tôi.

Phải nói là cô sợ đến xanh mặt, nhìn thằng em của mình cũng đã tái mét mà chỉ có thể im lặng đi theo.

Bọn họ đi thẳng đến trụ sở công an phường, cô và em trai được đưa vào 1 căn phòng, vị đồng chí công an lên tiếng:

- 2 người ngồi đây đi, rồi chúng ta bắt đầu làm việc.

Kiều Anh lúc này mới nhìn em mình hỏi:

- Đức, sao mày lại đánh nhau với bạn? Mà mày đánh kiểu gì để người ta phải nhập viện luôn là sao?

Đức nó cứ cúi gầm mặt không chịu trả lời, Kiều Anh lại càng sốt ruột hơn:

- Mày trả lời tao xem nào?

- Em chỉ đẩy nó 1 cái, không nghĩ nó lại trượt chân ngã xuống.

- Thế tại sao mày lại đẩy nó?

Lúc này, thằng Đức mới ngẩng mặt lên mà cáu giận:

- Nó bảo sáng nay nó thấy chị ở bến xe buýt móc túi người khác, bị người ta bắt được lại còn đánh trả lại.

Kiều Anh nghe vậy chợt sững người, thằng Đức thấy cô như vậy lại nói tiếp:

- Nó bảo tiền học chị đưa cho em cũng là chị ăn trộm mà có.

Cô nhìn em mình mà đôi mắt muốn trực trào khóc, cô muốn nói thẳng vào mặt nó rằng, tiền đó là tao bán thân mà có nhưng lại không thể nào thốt ra được.
Kiều Anh bất chợt không khống chế được cảm xúc của mình liền cáu lên:

- Nó nói tao thì kệ mẹ tao, liên quan gì đến mày mà mày đánh nó?

Thằng Đức 2 mắt đỏ hoe:

- Vì em không tin chị lại làm như vậy.

Cô nghe thế nước mắt đã liền rơi ra, vung tay lên đánh vào vai nó mà nức nở nói:

- Tao như thế nào kệ tao, sao mày ngu thế hả. Giờ mày đánh nó nhập viện, mày bảo tao làm thế nào đây.

- Cùng lắm thì không đi học nữa.

- Ai cho mày cái suy nghĩ đó hả, tao kiếm tiền về để cho mày được ăn học tử tế, mà mày lại nói thế à?

- Vì muốn em tử tế mà chị lại đi làm những chuyện mất mặt đó sao?

Kiều Anh nghe vậy nhìn em mình mà bật khóc, cô thật sự không biết bây giờ nên làm thế nào:

- Mày ở đây, tao đến bệnh viện xem bạn của mày thế nào, tao sẽ xin gia đình họ bỏ qua cho mày.

Nói rồi, Kiều Anh cũng vội vàng chạy ra ngoài, cô gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm, xin cách liên lạc và địa chỉ bệnh viện, sau đó bắt xe đi thẳng tới đấy.

Đứng trước cửa phòng cấp cứu là 1 đôi vợ chồng còn khá trẻ, cô đi lại phía họ khẽ cúi đầu chào:

- Chào anh chị, em là chị gái của Đức, không biết tình hình cháu thế nào rồi ạ?

Người phụ nữ nét mặt lo lắng, đôi mắt đã sưng húp vì khóc nhìn sang cô với vẻ tức giận:

- Nó bị ngã từ lan can tầng 2 xuống, vẫn đang cấp cứu ở bên trong.

Cô nghe vậy có chút ái ngại nói:

- Em biết anh chị đang rất lo lắng, nhưng mà mọi chuyện 2 gia đình có thể thoả thuận giải quyết được không. Em em nó cũng còn nhỏ, bồng bột, mong anh chị có thể rút lại đơn báo trên công an được không. Tất cả mọi chi phí điều trị của cháu, em nhất định sẽ lo.

- Giờ gia đình tôi không nghĩ được nhiều, con tôi vẫn đang trong kia, mọi chuyện cứ để công an giải quyết đi. Còn tất nhiên con tôi bị như thế này, thì gia đình cô phải chịu trách nhiệm rồi.

- Em biết lỗi là do bên gia đình em, nhưng chỉ mong anh chị tha thứ cho thằng bé, mọi chuyện có thể giải quyết theo thoả thuận của anh chị.

Cô ta lúc này gắt lên:

- Tôi nói rồi, bây giờ con tôi còn chưa rõ sống chết thế nào mà cô đã muốn chúng tôi phải tha thứ? Đây là cách thoả thuận của cô à?

Kiều Anh nghe vậy cũng chẳng biết nói gì nữa, cô hiểu tâm trạng của gia đình họ lúc này, nhưng giờ cô cũng sốt ruột về em trai của mình.
Kiều Anh bất lực chỉ đành biết đứng ở đây cầu nguyện cho con trai của họ bình an vô sự.

1 lúc sau đó, cánh cửa bật mở, vị bác sĩ bước ra nói:

- Người nhà của cháu Minh đâu?

Nghe vậy, vợ chồng họ liền đi tới, mà Kiều Anh cũng lại gần, lúc này, vị bác sĩ kia lên tiếng:

- Tình trạng của cháu đang rất nguy kịch, vỡ cuống lách, gây chảy máu ồ ạt trong bụng, trường hợp này cần phải mổ để cấp cứu ngay. Thế nên mời người nhà đi lại làm hồ sơ bệnh án cho cháu, chúng tôi sẽ sắp xếp tiền hành phẫu thuật khẩn cấp.

Nghe vậy, người phụ nữ kia khóc nấc lên dựa vào chồng mình, còn cô lúc này cũng thất thần như 1 kẻ mất hồn.
Chi phí điều trị cho ca phẫu thuật này không hề rẻ, mà trong người cô lúc này lấy đâu ra tiền chứ?

Đang trong lúc rối ren ấy, chuông điện thoại lại vang lên, cô nhìn cái tên trên đấy mà mệt mỏi nghe máy:

- Anh Quân ạ?

- Kiều Anh à, bên phía bệnh viện có nhắc khoản còn thiếu vừa rồi, em đã lo được chưa?

Cô nhắm chặt mắt lại mà thở dài, cảm giác mọi thứ cứ dồn dập trút xuống lên vai mình khiến cô muốn khuỵ xuống:

- Em đang cố anh ạ, anh nói bệnh viện cho e ít hôm nữa được không?

- Anh cũng không có nhiều, anh đóng tạm thêm vào cho em 10 triệu, số tiền đấy lúc nào trả cũng được. Kiều Anh, thật sự không giúp được em, anh thấy áy náy.

- Anh Quân, em cảm ơn! Như vậy là tốt lắm rồi, còn lại để em lo.

Nói rồi, cô liền tắt máy, cảm giác đến thở thôi cô cũng thấy không còn sức để làm nữa, Kiều Anh đứng đấy khóc nấc lên, giờ cô phải làm thế nào đây?
Trong cái lúc đầu óc đang rối tung lên, cô chợt nghĩ tới 1 điều, chẳng còn thời gian để mà đắn đo nữa, Kiều Anh bỏ chạy ra ngoài khi trời đã tối đen.

Đứng trước cánh cổng lớn, cô liên tục nhấn chuông, nước mắt vẫn cứ rơi mãi suốt cả dọc đường đi đến đây, thanh âm run rẩy:

- Làm ơn, mở cửa đi!

Phải sau rất nhiều hồi chuông vang lên, cánh cửa mới được mở ra:

- Muốn phá chuông nhà tôi à?

Giọng của Nam có chút tức giận vang lên, nhưng ngay sau đó anh lại kinh ngạc khi thấy cô đứng đấy:

- Cô....?!

Cô nhìn anh mà đôi bờ vai đang không ngừng run lên, thanh âm có phần xúc động mà nói:

- Tôi nhớ anh có nói.....chỉ cần tôi ngủ với anh....anh sẽ trả tiền cho tôi.....lời đấy....liệu có tính không?

Ps: chap sau ce đc ăn xôi thịt rồi :)). Bạn nào muốn ăn ngay thì vào nhóm đi nèo😘

Address

Thanh Hóa

Telephone

0977352904

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when HẠNH- TÚI TẠI XƯỞNG posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category


Other Event Planners in Thanh Hóa

Show All